Chương 77: Tối hôm qua không phải là cô

Từ trong phòng bệnh đi ra ngoài, Đoan Mộc Mộc liền buông lỏng cánh tay Tô Hoa Nam, chạy đi rất nhanh giống như đang chạy trốn, dường như chỉ thế này, thì những ấm ức trong lòng cô mới có thể dịu đi một chút, nhưng cô lại không biết rằng càng chạy như vậy, cô càng không thể nào hô hấp được, giống như bị ai đó chặn cổ họng lại.

Đau đớn càng như muôn ngàn mũi kim từ trong tim tràn ra, tỏa đi khắp nơi trong cơ thể, ngấm vào từng tấc máu thịt trong người cô.

"Khó chịu thì hãy khóc lên." Đột nhiên, đường đi phía trước bị ngăn trở, một bàn tay to ôm gáy cô, kéo đầu cô vào trong ngực.

Những chống đõ mạnh mẽ kiên trì trong nháy mắt như bị đánh nát, nước mắt dường như muốn tràn mi, nhưng không thể chảy ra, Đoan Mộc Mộc níu áo Tô Hoa Nam, cố gắng ép nước mắt chảy ngược vào lòng.

Cô không để mình khóc nữa, bởi vì nước mắt chỉ chảy ra cho những người yêu thương cô, nhưng giờ phút này không có ai thương cô, chứ đừng nói tới người đàn ông kia căn bản không xứng để cô rơi lệ vì anh.

Từ giờ về sau, cô sẽ không bao giờ khóc nữa.

Đoan Mộc Mộc từ trong ngực Tô Hoa Nam chậm rãi lui ra, sau đó ngửa mặt đón ánh mặt trời, không biết có ai đó đã nói cho cô biết, khi muốn khóc thì hãy ngẩng cao đầu lên đến 45 độ, nước mắt sẽ không rơi xuống nổi.

"Mộc Mộc!" Tô Hoa Nam nhìn cô, vươn tay ra, nhưng không chạm được cô, vì cô đã tránh đi.

"Em không sao, em rất khỏe." Cô cười với anh, nhưng nụ cười này giống như đóa hoa bị mùa đông lạnh lẽo vò nát, khiến lòng người cũng lạnh lẽo theo, cô hít mũi một cái, chóp mũi hồng hồng, "Anh về đi, em muốn một mình đi dạo một chút."

"Anh đi cùng em." Tô Hoa Nam sao có thể yên tâm bỏ lại cô trong lúc này.

Đoan Mộc Mộc lắc đầu, "Không cần, anh nên hiểu em, khi phiền lòng một mình ngây ngốc nửa ngày sẽ khá hơn."

Đúng, trước kia cô và lúc anh cãi nhau, cô đều tránh đi, không hiểu sao khi biến mất nửa ngày, sau khi trở về, cô giống như bị tẩy trí nhớ, hoàn toàn đem tất cả những chuyện không vui trước đó quên mất.

Chỉ có điều, bây giờ còn có thể như thế không?

"Mộc Mộc. . . . . ." Tô Hoa Nam vẫn không yên tâm.

"Em đi, bái bai!" Cô hướng anh vẫy tay, bước đi cách anh đủ xa.

". . . . . ." Tô Hoa Nam há miệng, nhưng không có phát ra âm thanh, bởi vì cô đã xoay người, đi hướng ngược lại với anh, cũng không hề nhìn anh.

Trong phòng bệnh, Lam Y Nhiên khóc thút thít, nghẹn ngào giống như bị rất nhiều uất ức, cũng khó trách, bị người ta mắng thẳng mặt là dâm phụ, nhưng ngay cả tư cách bác bỏ cũng không có.

"An Thần, vừa rồi anh nghe cô ta nói những lời khó nghe như thế nào rồi đấy. . . . . . Rõ ràng cô ta là tiểu tam trước, tại sao lại nói em như vậy? Em không thể để cô ta khi dễ như vậy, anh phải giúp em đòi một lời giải thích. . . . . . Còn anh nữa, nhìn cô ta cư nhiên quyến rũ chú Hai, căn bản cô ta mới đúng là. . . . . ." Lam Y Nhiên thao thao bất tuyệt.

Lãnh An Thần vốn đã vô cùng phiền lòng, bây giờ lại nghe Lam Y Nhiên nói không ngừng một tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn như mớ bòng bong.

"Đủ rồi!" Anh gầm nhẹ.

Lam Y Nhiên bị anh đột ngột tức giận dọa cho phát sợ, kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt đẹp lay động từ từ mờ mịt sương mù, trong chốc lát nước mắt từng viên tròn trịa như trân châu lăn xuống , âm thanh cũng nghẹn ngào, "Em biết anh muốn cô ta ở đây với anh, vậy sao anh còn đuổi cô ta đi? Không nỡ thì giữ cô ta lại a, hoặc là bây giờ em giúp anh đi kêu cô ta trở về cũng được."

Nói xong, liền đi ra bên ngoài, tuy nhiên mới đi một bước, cánh tay đã bị Lãnh An Thần níu lại, cố đè nén những phiền não xuống đáy lòng, anh nhẫn nại dụ dỗ cô, "Anh không có ý đó, nhìn cô ta đã thấy bực mình."

Bực mình?

Nếu như không để ý sao có thể bực mình?

Lãnh An Thần, ngay cả nói dối mà anh cũng không biết nói.

Lam Y Nhiên dù sao cũng là phụ nữ, có sự nhạy cảm đặc biệt, huống chi cô và Lãnh An Thần đã yêu nhau lâu như vậy, ngay cả hít thở của anh cũng trở thành một nhịp với mình, vì vậy cô sẽ biết anh đang nghĩ gì.

"Anh mệt mỏi, muốn ngủ một chút, em về đi." Lãnh An Thần nói xong nằm xuống, nhắm mắt lại.

Lam Y Nhiên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của anh, đáy lòng cũng thấy lạnh lẽo, trước kia chỉ cần cô muốn khóc, thì anh đã luống cuống an ủi cô, xem cô như bảo bối, nhưng gần đây, cô không còn cảm thấy cảm giác che chở đó ở anh nữa rồi.

Là bởi vì người phụ nữ kia, mới khiến anh mất kiên trì với mình sao? Hay là anh đã yêu người phụ nữ kia?

Ý nghĩ này khiến lòng cô căng thẳng, tay bỗng dưng nắm chặt, giống như sợ hãi điều gì đó tuột khỏi tầm tay.

Lam Y Nhiên nhìn anh, theo dõi gương mặt anh không hề chớp mắt.

Người đàn ông này giống như được thượng đế hôn qua, gương mặt anh tuấn giống như điêu khắc, mặt mày sáng sủa, dù là đang bệnh, nhưng cũng mang theo loại khí thế cùng sức hấp dẫn bức người.

Cô thương anh, anh chỉ có thể thuộc về cô, cho nên cô không thể trơ mắt nhìn trái tim của anh nghiêng về Đoan Mộc Mộc.

Nước mắt trên mặt biến mất, Lam Y Nhiên cố đè nén những uất ức thu dọn đồ đạc anh vừa ném hồi nãy, rồi lại y tá tới rút kim truyền dịch cho anh, sau đó mới ngồi xuống.

Nhìn anh ngủ, nhưng cô biết còn chưa ngủ, nhưng anh thà rằng nhắm hai mắt, cũng không muốn nhìn cô, đây là chán ghét sao?

Trước kia Lam Y Nhiên cảm thấy rất tự tin, nhưng hôm nay nhìn anh cháy lên lửa giận như muốn thiêu cháy hết tất cả, bây giờ thật sự cô không có một chút chắc chắn nào, nhưng không cam lòng.

Khóe môi nổi lên một nụ cười mỏng, cô cầm tay của anh, nếu anh đã giả bộ ngủ, thì cô cũng coi như anh đang ngủ vậy.

Thở dài rất nhẹ một tiếng, cô khẽ mở miệng, "An Thần, anh biết không? Thật ra thì em sống rất mệt mỏi, rõ ràng là yêu anh, nhưng lại không thể ở cùng với anh, còn bị người khác ở sau lưng mắng là Tiểu Tam, rồi Mộc Mộc mắng ngay trước mặt là dâm phụ. . . . . . Nhưng tất cả những chuyện đó em đều không quan tâm, em chỉ muốn anh yêu em, như vậy là đủ rồi. . . . . ."

Cô cầm tay anh áp vào gò má của mình, sau đó mặc cho nước mắt lạnh giá chảy qua lòng bàn tay của anh, sau khi nhìn thấy hàng mi dài của anh khẽ rung động, cô tiếp tục nói, "An Thần, em yêu anh, ở trên thế giới này chỉ có em là thật lòng yêu anh, mặc kệ danh phận, mặc kệ tất cả em vẫn yêu ngươi."

Mặt của cô gần sát ngực anh, một hồi lâu mới dời đi, "An Thần, em đi trước, về nhà nấu canh cho anh." Nói xong, khẽ hôn trên môi anh, rồi mới đứng dậy rời đi.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lãnh An Thần mới mở mắt, lẩn quẩn bên tai là lời nói của Lam Y Nhiên, nếu nói anh không có một chút xíu cảm động nào là giả, nhưng càng thấy sự săn sóc và dịu dàng của Lam Y Nhiên, anh lại càng thấy hận Đoan Mộc Mộc.

Là cô đoạt đi danh phận vốn thuộc về Lam Y Nhiên, nhưng lại không biết quý trọng.

Là cô cùng người đàn ông khác mèo mả gà đồng, vậy mà còn ở trước mặt anh vênh mặt hất hàm sai khiến.

Là cô không minh bạch, làm hại anh bị xuân dược hành hạ.

Là cô đẩy anh cho người phụ nữ khác, là cô, là cô. . . . . .

Tất cả mọi chuyện đều bởi vì cô nên mới rối loạn, vậy mà cô lại cùng người tình cũ tới khoe khoang trước mặt anh, khiến cho một mình anh ở đây bị tức giận giày vò, còn cô lại sung sướng.

Anh không cho, không cho!

Trong con ngươi đen nhánh của Lãnh An Thần ánh lên những tia sáng phẫn hận, anh cầm điện thoại di động ở đầu giường nhấn mã số của cô, nhưng không bao lâu liền bị cắt đứt.

Người phụ nữ đáng chết, bây giờ càng lúc càng lớn mật, lại dám cúp điện thoại của anh .

Gọi nữa, vẫn bị cắt đứt.

Tức giận theo số lần điện thoại bị cắt đứt bùng lên, những suy nghĩ lung tung trong lòng cũng dâng tràn ——

Tại sao cô không nhận điện thoại? Bởi vì cô và Tô Hoa Nam ở chung một chỗ nên không tiện? Hay là bọn họ đang làm chuyện bừa bãi?

Tức giận dần dần bị khó chịu thay thế, anh lại nhấn một dãy số, đầu kia rất nhanh nhận điện thoại, "Tiểu Thần, chuyện gì?"

"Đoan Mộc Mộc đâu rồi, tại sao cô ấy không nhận điện thoại? Hai người đang làm gì?" Quá hốt hoảng, Lãnh An Thần hoàn toàn không còn chú ý tới giọng nói của mình lộ ra bao nhiêu ghen tức.

Tô Hoa Nam sửng sốt một chút, rồi trả lời, "Cô ấy không đi với tôi."

Lần này đổi lại là Lãnh An Thần sửng sốt, "Cái gì?"

"Sau khi ra khỏi bệnh viện là chúng tôi tách ra, cô ấy nói muốn ở một mình, cậu tìm. . . . . ." Tô Hoa Nam còn chưa nói hết, điện thoại đã bị cắt đứt.

Cầm điện thoại di động, Lãnh An Thần thở phào một cái, chỉ cần bọn họ không ở với nhau là tốt rồi, anh an tâm.

Giờ khắc này, anh mới phát hiện ngoại trừ việc để ý cô và Tô Hoa Nam có ở chung một chỗ không, thì anh còn sợ.

Đoan Mộc Mộc nghe thấy điện thoại di động lại kêu, căm tức lấy ra, bấm nút nghe rồi quát, "Anh muốn làm sao?"

"Là anh." Gọng nói trầm ổn của Tô Hoa Nam vang lên.

"A, em. . . . . ." Đoan Mộc Mộc muốn giải thích, nhưng lại thôi.

"Nghĩ anh là Lãnh An Thần sao?" Tô Hoa Nam hỏi ra câu cô còn chưa nói, khổ sở cười, nói tiếp, "Nó gọi điện thoại cho anh, hình như đang vội vã tìm em."

"Tìm em?" Trong tay Đoan Mộc Mộc đang cầm một cây kẹo bông vừa mới thổi, trắng xóa, khiến người ta chảy nước miếng, "Anh ta vừa ở bên người tình cũ, vừa bị tiểu bí, tìm em làm gì?"

Nghe thấy giọng cô đã buông lỏng, Tô Hoa Nam cũng yên lòng, "Đúng vậy a, sao vội vàng tìm em thế, tìm em làm gì?"

"Mặc kệ anh ta, anh ta chính là chó điên, tìm em ngoại trừ cắn em hai cái, thì sẽ không có chuyện gì tốt." Đoan Mộc Mộc giận dữ cắn chiếc kẹo một cái, lại nói tiếp, "Em không sao, đang ăn kẹo, cúp thôi."

"Ừ." Tô Hoa Nam đồng ý, trước khi cô cúp điện thoại, vội nói thêm một tiếng, "Mộc Mộc, anh cũng rất nhớ mùi vị kẹo đường, em ở đâu? Anh có thể tới không?"

Tay Đoan Mộc Mộc run lên, dư âm mùi vị kẹo đường trong miệng trở nên đắng ngắt, một hồi lâu cô mới trả lời anh, "Muốn ăn thì mình tự đi mua."

Không đợi anh trả lời, cô liền nhanh chóng cúp điện thoại, đúng lúc cô chuẩn bị tắt máy, lại nghe thấy tiếng tin nhắn điện thoại, mở ra ——

"Lập tức lăn về cho tôi!"

Chỉ có mấy chữ này, nhìn một cái cũng biết là ai gởi tới.

Đoan Mộc Mộc lắc đầu một cái, nhấn nút xóa, nhưng không ngờ ngay lúc này điện thoại của anh gọi lại, mà điện thoại lại nối máy.

Thật ra thì trong lúc Đoan Mộc Mộc nói chuyện với Tô Hoa Nam thì Lãnh An Thần gọi mấy lần, thấy máy cô luôn bận, anh mới căm tức nhắn tin.

"Đoan Mộc Mộc, tôi ra lệnh cho cô lập tức lăn trở về cho tôi. . . . . . Tôi vì cô mới bị thương, vậy mà cô ở bên ngoài cùng người đàn ông khác sung sướng, Đoan Mộc Mộc, trên cõi đời này không có chuyện dễ dàng như vậy đâu." Cô còn đang sững sờ, tiếng rống của Lãnh An Thần đã truyền ra.

Nhíu mày, Đoan Mộc Mộc đưa điện thoại dời xa một chút, tiếng rống của anh lớn như thế, không cần loa cũng khiến người đứng cách xa phạm vi ba thước cũng nghe rõ ràng.

"Lăn về á? Đáng tiếc tôi không phải bọ hung, không có bản lãnh này, nếu không anh lăn tới đây?" Đoan Mộc Mộc ôn hoà, không nóng không lạnh trả lời.

"Cô…!" Lãnh An Thần không ngờ cô vừa mở miệng đã mắng mình.

"Đoan Mộc Mộc, cô đừng có lắm mồm, nửa giờ, không. . . . . . 20', nếu tôi còn chưa thấy cô, tôi...tôi. . . . . ." Thật sự hiện tại anh cũng không biết lấy cái gì để áp chế cô.

"Anh làm sao vậy?" Đoan Mộc Mộc cười khẽ, "Là không cho tôi làm thư ký, còn là cách chức bà xã của tôi? Tốt nhất là cả hai cái."

Lãnh An Thần muốn hộc máu, người phụ nữ này từ khi nào trở nên răng nhọn mỏ sắc như vậy?

Trước mắt thoáng qua cảnh tượng cô và Tô Hoa Nam ôm nhau, anh hừ một tiếng, "Tôi sẽ cách chức Tô Hoa Nam."

"A, anh ta á!" Giọng nói của Đoan Mộc Mộc vẫn vẻ xem thường, "Anh ta là chú của anh, chứ không phải là của tôi, tùy anh."

Cô lại không thèm để ý chuyện anh uy hiếp Tô Hoa Nam? Có phải như thế có nghĩa trong lòng cô thật ra Tô Hoa Nam cũng không có quan trọng như vậy?

Ý nghĩ này khiến Lãnh An Thần không thoải mái mà còn rất dễ chịu, nhưng anh nhất định phải nhìn thấy cô, nhìn cô ngây ngô ở bên mình, anh mới yên tâm.

"Vậy tôi sẽ cho đào mộ phần của cha cô lên." Lãnh An Thần cũng không biết tại sao lại nói ra câu này, nói xong anh cảm thấy không ổn, nhưng lời đã nói, cũng thu lại được nữa.

Quả nhiên, không còn nghe thấy giọng nói phách lối của người phụ nữ bên kia nữa, giống như tín hiệu điện thoại di động đã bị gián đoạn, nhưng điện thoại di động rõ ràng vẫn còn kết nối.

"Cô có về hay không thì tự mình quyết định đi." Dù sao cũng đã nói rồi, hơn nữa cái này coó ẻ có hiệu quả, rốt cuộc cũng dứt khoát.

Một hồi lâu, âm thanh của Đoan Mộc Mộc truyền tới run rẩy, "Lãnh An Thần, anh đúng là đê tiện, sao anh không chết đi!"

Điện thoại bị cúp, nhưng âm thanh của cô vận như một lưỡi dao sắc bén mang theo độc dược, hung hăng đâm vào lòng anh.

Anh nói câu nói kia cũng chỉ muốn buộc cô trở về mà thôi, chứ không phải muốn làm như vậy.

"Bà xã, anh. . . . . ." Anh hướng về phía điện thoại di động, lẩm bẩm, "Câu nói kia là anh chỉ nói chơi thôi, sao anh có thể đào mộ phần ba em được chứ?"

Nhưng, cô đã không nghe được.

Đoan Mộc Mộc đứng ở đầu đường trống trải, ánh mắt ngây ngô nhìn thẳng, trong tay còn cầm cây kẹo đường bị cô ăn hết một nửa, phần còn lại cô ăn không trôi.

Cô không ngờ Lãnh An Thần lại có thể mang người cha đã chết ra uy hiếp cô?

Cha cô đã chết, tại sao anh có thể nói ra những lời như vậy?

Tâm, chợt đau, giống như là dao xoắn vào.

Đoan Mộc Mộc bỏ cây kẹo đường trong tay chạy theo ven đường, chặn một chiếc xe taxi, chạy thẳng tới mộ cha, cô phải tới xem thì mới có thể an tâm, mới có thể yên lòng.

Mộ của cha cô ở trên một ngọn núi, sau khi cha qua đời Đoan Mộc Mộc đã tới một lần, không phải cô không muốn đến, mà là không dám đến, bởi vì cô không chịu nổi đau đớn khi hai cha con cách biệt hai phương trời.

Xuống xe, Đoan Mộc Mộc nhanh chóng chạy lên trên núi, mấy lần suýt nữa ngã, cô cũng không để ý, rốt cuộc đứng ở trước mộ bia của cha, tất cả đều vẫn bình thường.

Căng thẳng trong lòng Đoan Mộc Mộc chợt rơi xuống, cùng rơi xuống còn có nước mắt của cô, gương mặt cha trên mộ bia vẫn hiền lành như vậy, giống như lúc còn sống, giờ khắc này, tất cả uất ức như đê vỡ, Đoan Mộc Mộc không khống chế được nữa khóc òa lên, "Ba, ba. . . . . ."

Cũng không biết khóc bao lâu, cho đến khi ban ngày nhanh chóng kết thúc, Đoan Mộc Mộc mới đứng lên, nhìn xung quanh bốn phía, phong cảnh ở đây không tệ, có bách thụ xanh tốt bốn mùa, kế núi gần sông, đúng là địa thế phong thủy.

Nhưng đối với chuyện này, Đoan Mộc Mộc cũng không thèm quan tâm, cô chỉ quan tâm là cha được nghỉ ngơi ở đâu, có thể khiến linh hồn ông không bị quấy nhiễu là đủ rồi.

Tính tình của Lãnh An Thần không ổn định, chọc giận anh, có thể làm ra chuyện gì , cô thật đúng là không biết chắc, anh có thể đụng tới ranh giới cuối cùng của cô, nhưng duy nhất cha cô thì không được.

Lần này, anh đụng đúng tử huyệt của cô.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu xuống sàn nhà, đem căn phòng phân cắt thành hai nửa, một nửa ấm áp, một nửa âm u, mà anh đang ngồi trong nửa âm u này.

Sau khi gọi cuộc điện thoại kia, anh vẫn rất ân hận, nhưng một người kiêu ngạo như anh, tuyệt sẽ không rút lại câu nói kia, thật ra thì anh biết cho dù có rút lại, thì tổn thương đối với cô cũng đã như dao xé nát da thịt, sẽ để lại vết thương.

"Chi ——"

Cánh cửa phía sau vang lên, anh cũng không xoay người, cho rằng y tá tới, cho đến khi âm thanh của cô từ từ vang lên, "Tôi tới đây, không cho phép anh đụng đến mộ phần của cha tôi."

Có chút giống như ảo giác, nhưng anh vẫn kềm chế không quay đầu lại, cho đến lúc thấy cô chân thật đứng trước mặt anh.

Chỉ là giờ phút này cô khiến cho anh đau lòng, trên nét mặt vẫn còn dấu vết đã từng khóc, tóc buông xuống thật dài, che kín nửa gương mặt, sắc mặt xám trắng, đôi môi tím bầm, chỉ có cặp mắt sáng bức người, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Cơ thể ngồi đến cứng còng của Lãnh An Thần giật giật, nuốt nước miếng một cái rồi mới mở miệng, "Cô đã đến rồi, đương nhiên tôi cũng không động tới, kia. . . . . ."

"Nói đi, kêu tôi tới làm gì?" Cô cắt đứt những lời giải thích của anh.

Thật ra thì anhkêu cô đến cũng không để làm gì, chỉ là muốn nhìn cô mà thôi, bây giờ bị cô hỏi như vậy, anh lại không biết trả lời như thế nào, đúng lúc này, bụng của anh ùng ục vang lên, vì buổi sáng Lam Y Nhiên đưa cháo tới, anh cũng không ăn.

"Tôi đói rồi." Anh mở miệng.

"Tôi đi ra ngoài mua." Đoan Mộc Mộc đồng ý.

"Không cần." Nhìn cô muốn đi, anh vội vã mở miệng, "Một hồi ở nhà sẽ đưa tới, cô gọi điện thoại giục đi."

Ở nhà đưa cơm tới, điều này chẳng phải nghĩa là lão phu nhân biết anh bị thương?

Dường như cảm nhận được nghi vấn của cô, Lãnh An Thần giải thích, "Bà nội không biết, chỉ có Ngọc Thù biết."

Đoan Mộc Mộc cũng không tiếp lời, chỉ đứng như vậy, cục diện có chút không được tự nhiên như thế, Lãnh An Thần không thích ứng khi thấy cô như vậy, xoa nhẹ chóp mũi, "Cô cứ đứng như trời trồng như thế sao?"

Anh châm chọc khiến cô giật giật khóe môi, nhưng cũng không mở miệng, cô đi về phía ghế sa lon, trên ghế có một cái túi, bên trong có thuốc cùng quần áo cô đã mua cho anh, giờ phút này nhìn thấy, trong lòng Đoan Mộc Mộc đau nhói.

Lãnh An Thần thấy cô nhìn cái túi ngẩn người, bỗng dưng nhớ tới đây là cái túi buổi sáng khi cô vào phòng khách sạn làm rớt, mà những thứ bên trong anh đương nhiên nhìn thấy rồi, đều là mua cho anh, trong đầu chợt thoáng qua gì đó, bật thốt lên hỏi, "Người tối hôm qua là cô, có đúng không?"

Rõ ràng sáng nay mở mắt ra, người phụ nữ nằm bên cạnh là Lăng Như Ý, nhưng chẳng biết tại sao anh lại có cảm giác rằng, người tối hôm qua chính là Đoan Mộc Mộc, mặc dù anh bị dược vật hành hạ mất ý thức, nhưng trong nội tâm cũng có một loại cảm giác như vậy.

Câu hỏi của anh như vậy giống như là một thanh dao không có mũi nhọn, lặng lẽ từ từ rạch xuống, xé nát trái tim của cô.

Cô xoay người lại, ánh hoàng hôn chiếu trên người của cô, khiến cô được bao bọc trong một tầng ánh sáng vàng rực, nụ cười của cô tràn ra, sáng rỡ, nụ cười khiến ánh mắt cong lên, thế nhưng lại làm cho trái tim Lãnh An Thần hoảng loạn, "Bà xã. . . . . ."

"Lãnh An Thần, chắc đầu óc anh không có vấn đề, vậy thì anh muốn tôi tới điên rồi?" Khi cô nói thì nụ cười ở khóe môi sâu hơn mấy phần, chỉ là nụ cười này cũng không sâu tới đáy mắt, "Cho dù hôm qua anh bị dược vật hành hạ mà chết, tôi cũng sẽ không hy sinh sự trong sạch của mình mà ở chung một chỗ với một kỹ nam."

Lời của cô khiến lòng của Lãnh An Thần giống như treo một hòn đá nặng nhanh chóng rơi vào vực sâu.

"Không phải là tốt rồi." Người kiêu ngạo như anh, sao có thể dễ dàng bị lời nói của cô đánh bại, "Tôi đang lo lắng là cô, nếu để tôi với một kỹ nữ ai cũng có thể lấy làm chồng lên giường, tôi thà rằng bị dược vật hành hạ mà chết."

Cô mắng anh là kỹ nam, anh nhục cô là kỹ nữ.

Hai người không ai chịu nhường ai một phần.

Chapter
1 Chương 1: Nhìn trực tiếp nhân vật thực tại hiện trường!
2 Chương 2: Cô có BB!
3 Chương 3: Không kết hôn với cô!
4 Chương 4: Thật sự gả cho anh
5 Chương 5: Có người đang nghe!
6 Chương 6: Chủ động nhận lỗi
7 Chương 7: An phận một chút!
8 Chương 8: Lão sắc lang!
9 Chương 9: Xúc cảm của vợ tôi, có tốt không
10 Chương 10: Gần trong gang tấc xa tận chân trời
11 Chương 11: Ai mới là người đàn ông của cô!
12 Chương 12: Thân phận của cô chỉ là Tiểu Tam
13 Chương 13: Hai người chính là kỹ nam và kỹ nữ
14 Chương 14: Quyến rũ anh!
15 Chương 15: Phòng của ba người, cô là người dư thừa
16 Chương 16: Gặp nạn ở khu Hồng Đăng (động mại dâm)
17 Chương 17: Đột nhiên hôn cô
18 Chương 18: Anh ôm ấp người tình, cô thành kẻ ngốc
19 Chương 19: Người tình là công cộng, vợ mới là chuyên dụng
20 Chương 20: "Bắt gian" tại giường
21 Chương 21: Gây tại quầy rượu
22 Chương 22: Không cho anh mang theo tình nhân
23 Chương 23: Bị bắt gặp hôn!
24 Chương 24: Uy hiếp trắng trợn
25 Chương 25: Tình cảm dịu dàng vỡ tan tành
26 Chương 26: Đột nhiên tới nghỉ lễ
27 Chương 27: Bí mật bị vạch trần
28 Chương 28: Trong vòng một tháng phải mang thai
29 Chương 29: Chuẩn bị dục huyết phấn chiến sao!
30 Chương 30: Hộp quà thần bí
31 Chương 31: Cũng chỉ là công cụ sinh con
32 Chương 32: Chỉ có thể là anh
33 Chương 33: Nhốt cô cả đời
34 Chương 34: Tiểu Tam tìm tới cửa
35 Chương 35: Nhào vào lòng ngôi sao lớn
36 Chương 36: Đến tột cùng có mấy người tình
37 Chương 37: Không muốn chết ở trước mặt của anh
38 Chương 38: Ai đang lặng lẽ quan tâm cô
39 Chương 39: Anh xin lỗi!
40 Chương 40: Chẳng lẽ là ông ta?
41 Chương 41: Video trong điện thoại của cô
42 Chương 42: Nhưng đã xảy ra chuyện
43 Chương 43: Cô nói thật
44 Chương 44: Chúng ta ly hôn đi
45 Chương 45: Dùng cô để chôn theo
46 Chương 46: Khiến cô đau lòng
47 Chương 47: Chuẩn bị xong chưa?
48 Chương 48: Đi tắm
49 Chương 49: Mưu đồ của cô không phải là tiền sao?
50 Chương 50: Mong lần sau gặp lại cô
51 Chương 51: Tối nay tạo người đi
52 Chương 52: Chuyện tốt chỉ tiến hành được một nửa
53 Chương 53: Thích cô
54 Chương 54: Đồng ý với anh, rời bỏ anh ta
55 Chương 55: Người đàn ông ám chiến
56 Chương 56: Tiếp tục chuyện lần trước chưa xong
57 Chương 57: Cô nên rời đi
58 Chương 58: Không muốn cho cô đi
59 Chương 59: Thụ tinh nhân tạo
60 Chương 60: Y tưởng mang thai đứa con của Lãnh An Thần
61 Chương 61: Không thích người đàn ông cặn bã
62 Chương 62: Tư cách nối dõi tông đường
63 Chương 63: Tin nhắn tỏ tình
64 Chương 64: Cùng ngôi sao lớn hẹn hò
65 Chương 65: Cưỡng hôn ở góc tường
66 Chương 66: Sao miệng cô lại sưng lên
67 Chương 67: Anh muốn kiểm tra
68 Chương 68: Giày rách bị người khác xỏ qua
69 Chương 69: Đồng ý sinh con
70 Chương 70: Thật sự muốn thấy anh
71 Chương 71: Bị chụp hình trộm
72 Chương 72: Tối nay để cho anh thử một chút
73 Chương 73: Cô dám uy hiếp anh
74 Chương 74: Ai thắng, cô sẽ thuộc về người đó
75 Chương 75: Điên cuồng cả đêm
76 Chương 76: Ai là gian phu dâm phụ
77 Chương 77: Tối hôm qua không phải là cô
78 Chương 78: Đá vào mệnh căn của anh
79 Chương 79: Bảo đảm anh sẽ trần trụi xuất hiện trên mạng
80 Chương 80: Chuyện này không thể gọi là làm loạn!
81 Chương 81
82 Chương 82: Xăm chữ trên người cô!
83 Chương 83: Tại sao họ lại ở cùng nhau!
84 Chương 84: Kêu tên ai!
85 Chương 85: Rơi vào hồ nước
86 Chương 86
87 Chương 87: Trên lưng ngựa giở trò lưu manh
88 Chương 88: Không phải cưỡi ngựa, là cưỡi người
89 Chương 89: Cẩn thận anh ta có bệnh!
90 Chương 90: Muốn chọc cho anh tức giận cô một lần!
91 Chương 91: Cô mang thai!
92 Chương 92: Đau lòng không kềm chế được
93 Chương 93: Cô bị thương, lòng anh đau
94 Chương 94: Rốt cuộc anh có bao nhiêu người phụ nữ
95 Chương 95: Bào thai trong bụng cô là của ai?
96 Chương 96: Nhớ, tôi cũng ăn nằm với cô
97 Chương 97: Cô mất đi đứa bé, anh bỏ lỡ cô
98 Chương 98: Là âm mưu, hay là cô suy nghĩ nhiều?
99 Chương 99: Nghe lén lại có được đáp án
100 Chương 100: Vạch trần thân thế
101 Chương 101: Đêm đó hóa ra là cô
102 Chương 102: Không nên động phụ nữ của anh
103 Chương 103: Không thể nào tha thứ cho anh
104 Chương 104: Bọn họ thoát khỏi tai nạn xe cộ
105 Chương 105: Có thể chết vì cô
106 Chương 106: Nụ hôn vị sầu riêng
107 Chương 107: Chứng minh cho anh xem
108 Chương 108: Em càng quan tâm chú ta, anh càng muốn hủy diệt
109 Chương 109: Em chọc giận chính là cả nhà họ Lãnh
110 Chương 110: Không thể không có cô
111 Chương 111: Cô mới đúng là người thắng lớn nhất
112 Chương 112: Được cầu hôn
113 Chương 113: Hiện tại cô là tổng tà
114 Chương 114: Cởi hết xuống!
115 Chương 115: Nông nô nổi dậy
116 Chương 116: Hai người đàn ông đấu
117 Chương 117: Cô uống say
118 Chương 118: Cho anh một cơ hội cuối cùng
119 Chương 119: Thỏ nóng nảy sẽ cắn người
120 Chương 120: Phụ nữ trả thù
121 Chương 121: Đừng sợ, có anh ở đây!
122 Chương 122: Anh là hoàng tử ngủ, cô chính là công chúa hôn anh tỉnh
123 Chương 123: Nắm tay nhau mà chết, cùng sống tới già
124 Chương 124: Có người đã sớm mơ ước cô
125 Chương 125: Người đàn ông xuất hiện ở cổng
126 Chương 126
127 Chương 127: Chân tướng dần dần lộ rõ
128 Chương 128: Chó cùng rứt giậu
129 Chương 129: Một đêm này, cô đã trải qua những gì?
130 Chương 130: Đòi đi lần cuối cùng
131 Chương 131: Tách ra, đau đớn tim ai?
132 Chương 132: Anh bổ sung lại một điều
133 Chương 133: Nước mắt, mùi vị tình yêu
134 Chương 134: Chuyện tốt bị cắt ngang
135 Chương 135: Cha của đứa bé là ai?
136 Chương 136: Ngay cả đùa giỡn cũng chịu không được
137 Chương 137: Cưỡng chiếm trong xe
138 Chương 138: Là anh ép cô đi
139 Chương 139: Đó là con của cô
140 Chương 140: Vì sao có hình dáng giống anh?
141 Chương 141: Tiểu Đường Tâm là con gái của anh?
142 Chương 142: Cô bị trời cao chỉ dẫn
143 Chương 143: Lấy con gái làm uy hiếp
144 Chương 144: Cùng nhau vào ở bệnh viện
145 Chương 145: Họ cùng nhau mất tích
146 Chương 146: Cả người dày vò đọ sức
147 Chương 147: Anh cứu đứa bé, ai có thể cứu anh
148 Chương 148: Cô muốn đi
149 Chương 149: Nụ hôn rất khác
150 Chương 150: Ngoài ý muốn ở phi trường
151 Chương 151: Bí mật lớn của nhà họ nhà họ Lãnh
152 Chương 152: Không thấy Huân Huân
153 Chương 153: Gặp lại người xưa
154 Chương 154: Thụ thai thành công
155 Chương 155: Cô ta trở lại
156 Chương 156: Anh đã từng tự sát
157 Chương 157: Không nên suy nghĩ nhiều
158 Chương 158: Đừng yêu, cũng không có đường lui
159 Chương 159: Một cú điện thoại khi hoan ái
160 Chương 160: Trận tranh đoạt này, thua là cô
161 Chương 161: Tát cô một cái
162 Chương 162: Tuyệt đối sẽ không buông tha
163 Chương 163: Không ngờ có bầu
164 Chương 164: Lần đầu tiên hỏi cho rõ
165 Chương 165: Cục diện hỗn loạn không chịu nổi
166 Chương 166: Không thấy anh
167 Chương 167: Anh sẽ cứu ai?
168 Chương 168: Có thể tìm chết vì cô
169 Chương 169: Tiểu thư, tôi biết cô sao?
170 Chương 170: Bề ngoài đẹp bao nhiêu, trái tim độc ác bấy nhiêu!
171 Chương 171: Rốt cuộc cô tốt bao nhiêu?
172 Chương 172: Mang anh ấy cho tôi mượn
173 Chương 173: Quên cô, chỉ nhớ rõ cô ta
174 Chương 174: Lần đầu tiên là từ lúc nào?
175 Chương 175: Anh đang ghen
176 Chương 176: Điều tra chân tướng
177 Chương 177: Tự chui đầu vào rọ
178 Chương 178: Vì cô mà tâm hoảng ý loạn
179 Chương 179: Cô là thuốc của anh
180 Chương 180: Xung đột chính diện
181 Chương 181: Muốn ly hôn thật
182 Chương 182: Hôn nhân ra ánh sáng
183 Chương 183: Chứng minh yêu anh
184 Chương 184: Anh sẽ tái hôn
185 Chương 185: Người đàn ông biến thái
186 Chương 186: Tôi không nguyện ý
187 Chương 187: Cô ta tự làm tự chịu
188 Chương 188: Lần này là cô quên anh
189 Chương 189: Anh biết rõ, em cũng không có quên anh
190 Chương 190: Lần chia lìa cuối cùng
191 Chương 191: Oan gia vui mừng
192 Chương 192: Đại kết cục: Một đời một thế yêu một lần
Chapter

Updated 192 Episodes

1
Chương 1: Nhìn trực tiếp nhân vật thực tại hiện trường!
2
Chương 2: Cô có BB!
3
Chương 3: Không kết hôn với cô!
4
Chương 4: Thật sự gả cho anh
5
Chương 5: Có người đang nghe!
6
Chương 6: Chủ động nhận lỗi
7
Chương 7: An phận một chút!
8
Chương 8: Lão sắc lang!
9
Chương 9: Xúc cảm của vợ tôi, có tốt không
10
Chương 10: Gần trong gang tấc xa tận chân trời
11
Chương 11: Ai mới là người đàn ông của cô!
12
Chương 12: Thân phận của cô chỉ là Tiểu Tam
13
Chương 13: Hai người chính là kỹ nam và kỹ nữ
14
Chương 14: Quyến rũ anh!
15
Chương 15: Phòng của ba người, cô là người dư thừa
16
Chương 16: Gặp nạn ở khu Hồng Đăng (động mại dâm)
17
Chương 17: Đột nhiên hôn cô
18
Chương 18: Anh ôm ấp người tình, cô thành kẻ ngốc
19
Chương 19: Người tình là công cộng, vợ mới là chuyên dụng
20
Chương 20: "Bắt gian" tại giường
21
Chương 21: Gây tại quầy rượu
22
Chương 22: Không cho anh mang theo tình nhân
23
Chương 23: Bị bắt gặp hôn!
24
Chương 24: Uy hiếp trắng trợn
25
Chương 25: Tình cảm dịu dàng vỡ tan tành
26
Chương 26: Đột nhiên tới nghỉ lễ
27
Chương 27: Bí mật bị vạch trần
28
Chương 28: Trong vòng một tháng phải mang thai
29
Chương 29: Chuẩn bị dục huyết phấn chiến sao!
30
Chương 30: Hộp quà thần bí
31
Chương 31: Cũng chỉ là công cụ sinh con
32
Chương 32: Chỉ có thể là anh
33
Chương 33: Nhốt cô cả đời
34
Chương 34: Tiểu Tam tìm tới cửa
35
Chương 35: Nhào vào lòng ngôi sao lớn
36
Chương 36: Đến tột cùng có mấy người tình
37
Chương 37: Không muốn chết ở trước mặt của anh
38
Chương 38: Ai đang lặng lẽ quan tâm cô
39
Chương 39: Anh xin lỗi!
40
Chương 40: Chẳng lẽ là ông ta?
41
Chương 41: Video trong điện thoại của cô
42
Chương 42: Nhưng đã xảy ra chuyện
43
Chương 43: Cô nói thật
44
Chương 44: Chúng ta ly hôn đi
45
Chương 45: Dùng cô để chôn theo
46
Chương 46: Khiến cô đau lòng
47
Chương 47: Chuẩn bị xong chưa?
48
Chương 48: Đi tắm
49
Chương 49: Mưu đồ của cô không phải là tiền sao?
50
Chương 50: Mong lần sau gặp lại cô
51
Chương 51: Tối nay tạo người đi
52
Chương 52: Chuyện tốt chỉ tiến hành được một nửa
53
Chương 53: Thích cô
54
Chương 54: Đồng ý với anh, rời bỏ anh ta
55
Chương 55: Người đàn ông ám chiến
56
Chương 56: Tiếp tục chuyện lần trước chưa xong
57
Chương 57: Cô nên rời đi
58
Chương 58: Không muốn cho cô đi
59
Chương 59: Thụ tinh nhân tạo
60
Chương 60: Y tưởng mang thai đứa con của Lãnh An Thần
61
Chương 61: Không thích người đàn ông cặn bã
62
Chương 62: Tư cách nối dõi tông đường
63
Chương 63: Tin nhắn tỏ tình
64
Chương 64: Cùng ngôi sao lớn hẹn hò
65
Chương 65: Cưỡng hôn ở góc tường
66
Chương 66: Sao miệng cô lại sưng lên
67
Chương 67: Anh muốn kiểm tra
68
Chương 68: Giày rách bị người khác xỏ qua
69
Chương 69: Đồng ý sinh con
70
Chương 70: Thật sự muốn thấy anh
71
Chương 71: Bị chụp hình trộm
72
Chương 72: Tối nay để cho anh thử một chút
73
Chương 73: Cô dám uy hiếp anh
74
Chương 74: Ai thắng, cô sẽ thuộc về người đó
75
Chương 75: Điên cuồng cả đêm
76
Chương 76: Ai là gian phu dâm phụ
77
Chương 77: Tối hôm qua không phải là cô
78
Chương 78: Đá vào mệnh căn của anh
79
Chương 79: Bảo đảm anh sẽ trần trụi xuất hiện trên mạng
80
Chương 80: Chuyện này không thể gọi là làm loạn!
81
Chương 81
82
Chương 82: Xăm chữ trên người cô!
83
Chương 83: Tại sao họ lại ở cùng nhau!
84
Chương 84: Kêu tên ai!
85
Chương 85: Rơi vào hồ nước
86
Chương 86
87
Chương 87: Trên lưng ngựa giở trò lưu manh
88
Chương 88: Không phải cưỡi ngựa, là cưỡi người
89
Chương 89: Cẩn thận anh ta có bệnh!
90
Chương 90: Muốn chọc cho anh tức giận cô một lần!
91
Chương 91: Cô mang thai!
92
Chương 92: Đau lòng không kềm chế được
93
Chương 93: Cô bị thương, lòng anh đau
94
Chương 94: Rốt cuộc anh có bao nhiêu người phụ nữ
95
Chương 95: Bào thai trong bụng cô là của ai?
96
Chương 96: Nhớ, tôi cũng ăn nằm với cô
97
Chương 97: Cô mất đi đứa bé, anh bỏ lỡ cô
98
Chương 98: Là âm mưu, hay là cô suy nghĩ nhiều?
99
Chương 99: Nghe lén lại có được đáp án
100
Chương 100: Vạch trần thân thế
101
Chương 101: Đêm đó hóa ra là cô
102
Chương 102: Không nên động phụ nữ của anh
103
Chương 103: Không thể nào tha thứ cho anh
104
Chương 104: Bọn họ thoát khỏi tai nạn xe cộ
105
Chương 105: Có thể chết vì cô
106
Chương 106: Nụ hôn vị sầu riêng
107
Chương 107: Chứng minh cho anh xem
108
Chương 108: Em càng quan tâm chú ta, anh càng muốn hủy diệt
109
Chương 109: Em chọc giận chính là cả nhà họ Lãnh
110
Chương 110: Không thể không có cô
111
Chương 111: Cô mới đúng là người thắng lớn nhất
112
Chương 112: Được cầu hôn
113
Chương 113: Hiện tại cô là tổng tà
114
Chương 114: Cởi hết xuống!
115
Chương 115: Nông nô nổi dậy
116
Chương 116: Hai người đàn ông đấu
117
Chương 117: Cô uống say
118
Chương 118: Cho anh một cơ hội cuối cùng
119
Chương 119: Thỏ nóng nảy sẽ cắn người
120
Chương 120: Phụ nữ trả thù
121
Chương 121: Đừng sợ, có anh ở đây!
122
Chương 122: Anh là hoàng tử ngủ, cô chính là công chúa hôn anh tỉnh
123
Chương 123: Nắm tay nhau mà chết, cùng sống tới già
124
Chương 124: Có người đã sớm mơ ước cô
125
Chương 125: Người đàn ông xuất hiện ở cổng
126
Chương 126
127
Chương 127: Chân tướng dần dần lộ rõ
128
Chương 128: Chó cùng rứt giậu
129
Chương 129: Một đêm này, cô đã trải qua những gì?
130
Chương 130: Đòi đi lần cuối cùng
131
Chương 131: Tách ra, đau đớn tim ai?
132
Chương 132: Anh bổ sung lại một điều
133
Chương 133: Nước mắt, mùi vị tình yêu
134
Chương 134: Chuyện tốt bị cắt ngang
135
Chương 135: Cha của đứa bé là ai?
136
Chương 136: Ngay cả đùa giỡn cũng chịu không được
137
Chương 137: Cưỡng chiếm trong xe
138
Chương 138: Là anh ép cô đi
139
Chương 139: Đó là con của cô
140
Chương 140: Vì sao có hình dáng giống anh?
141
Chương 141: Tiểu Đường Tâm là con gái của anh?
142
Chương 142: Cô bị trời cao chỉ dẫn
143
Chương 143: Lấy con gái làm uy hiếp
144
Chương 144: Cùng nhau vào ở bệnh viện
145
Chương 145: Họ cùng nhau mất tích
146
Chương 146: Cả người dày vò đọ sức
147
Chương 147: Anh cứu đứa bé, ai có thể cứu anh
148
Chương 148: Cô muốn đi
149
Chương 149: Nụ hôn rất khác
150
Chương 150: Ngoài ý muốn ở phi trường
151
Chương 151: Bí mật lớn của nhà họ nhà họ Lãnh
152
Chương 152: Không thấy Huân Huân
153
Chương 153: Gặp lại người xưa
154
Chương 154: Thụ thai thành công
155
Chương 155: Cô ta trở lại
156
Chương 156: Anh đã từng tự sát
157
Chương 157: Không nên suy nghĩ nhiều
158
Chương 158: Đừng yêu, cũng không có đường lui
159
Chương 159: Một cú điện thoại khi hoan ái
160
Chương 160: Trận tranh đoạt này, thua là cô
161
Chương 161: Tát cô một cái
162
Chương 162: Tuyệt đối sẽ không buông tha
163
Chương 163: Không ngờ có bầu
164
Chương 164: Lần đầu tiên hỏi cho rõ
165
Chương 165: Cục diện hỗn loạn không chịu nổi
166
Chương 166: Không thấy anh
167
Chương 167: Anh sẽ cứu ai?
168
Chương 168: Có thể tìm chết vì cô
169
Chương 169: Tiểu thư, tôi biết cô sao?
170
Chương 170: Bề ngoài đẹp bao nhiêu, trái tim độc ác bấy nhiêu!
171
Chương 171: Rốt cuộc cô tốt bao nhiêu?
172
Chương 172: Mang anh ấy cho tôi mượn
173
Chương 173: Quên cô, chỉ nhớ rõ cô ta
174
Chương 174: Lần đầu tiên là từ lúc nào?
175
Chương 175: Anh đang ghen
176
Chương 176: Điều tra chân tướng
177
Chương 177: Tự chui đầu vào rọ
178
Chương 178: Vì cô mà tâm hoảng ý loạn
179
Chương 179: Cô là thuốc của anh
180
Chương 180: Xung đột chính diện
181
Chương 181: Muốn ly hôn thật
182
Chương 182: Hôn nhân ra ánh sáng
183
Chương 183: Chứng minh yêu anh
184
Chương 184: Anh sẽ tái hôn
185
Chương 185: Người đàn ông biến thái
186
Chương 186: Tôi không nguyện ý
187
Chương 187: Cô ta tự làm tự chịu
188
Chương 188: Lần này là cô quên anh
189
Chương 189: Anh biết rõ, em cũng không có quên anh
190
Chương 190: Lần chia lìa cuối cùng
191
Chương 191: Oan gia vui mừng
192
Chương 192: Đại kết cục: Một đời một thế yêu một lần