Chương 111: Cha đứa bé là người khác

- Không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu! - Anh cười cười, không muốn để cho cô lo lắng chuyện anh và Mộ Dung Tuyết. Phiền não cũng để một mình anh chịu đựng đi! Cô chỉ cần luôn vui vẻ là tốt rồi.

Diệc Tâm Đồng cảm thấy rõ ràng đè nén và khổ sở của anh, mà cái gì cô cũng không thể giúp anh, chỉ có thể ôm hông anh cho anh một chút sức mạnh.

Anh liếc xuống chân cô hỏi:

- Chân vẫn chưa khỏe sao?

- Đã tốt lắm rồi, mấy ngày nữa là có thể tháo bột!

Anh gật đầu một cái, đứng dậy ôm cô đi lên lầu.

Mệt mỏi cả ngày, anh cũng không còn tinh lực nhìn mặt cô, hai người ngã xuống giường. Tay của anh siết chặt lấy cái eo thon nhỏ của cô, một cánh tay ôm cổ của cô ấn cô vào trong ngực mình, nhỏ giọng nói:

- Ngủ đi!

Cô cố hết sức giãy giụa, sau đó đổi một tư thế thoải mái trong ngực anh, nằm ngực nặng nề đi vào giấc ngủ.

Sau khi Phi Ưng tỉnh lại, biết cô đến thăm anh, trong lòng ảo não một hồi. Thật vô dụng, chỉ có đua xe lại làm cho chính mình bị thương nghiêm trọng như thế. Anh hung dữ trợn mắt nhìn thuộc hạ của mình mấy lần, quát:

- Sau này không có việc gì, không được đi làm phiền cô ấy, có nghe không hả?

- Làm phiền ai? - Diệc Tâm Đồng đẩy cửa ra chống gậy đi vào, Phi Ưng nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, nhìn cô khập khiểng đi về phía anh, lông mày anh không tự chủ nhíu lại - Mình cũng là một bệnh nhân còn chạy loạn tới đây, Mạc Duy Dương đâu? di/ễn đàn lê quý đ/ôn Anh ta lại thả lỏng mặc kệ em, để một mình em chạy tới đây?

Trong lời nói của anh có gai, ánh mắt yên lặng nhìn cô, cho đến tự cô khó khăn ngồi trên giường của anh, anh mới thu hồi tầm mắt.

- Anh ấy ở sát vách! - Diệc Tâm Đồng không để ý sắc mặt của anh, chỉ vào đầu của anh hỏi - Xem ra không đánh rơi đầu óc.

- Diệc Tâm Đồng, em. . . . . . - Anh tức giận trợn trừng mắt nhìn cô.

- Em như thế nào? Về sau chớ phô trương đi đua xe với người khác nữa!

- Em thật đúng là dài dòng.

- Anh lần mạng lớn tránh được một kiếp này, cũng không thể thể hiện rằng lần nào cũng may mắn như vậy! - Cô cúi đầu tiếp tục nói không ngừng.

Anh đột nhiên giữ chặt cánh tay của cô, nhếch môi cười lạnh giễu cợt nói:

- Lo lắng anh như vậy, không sợ Mạc Duy Dương ghen?

- Anh nghĩ nhiều quá. - Cô rút tay về, sau đó vỗ vỗ ngực của anh – Anh đã không sao, vậy em đi về!

- Đừng đi, ngồi thêm đi! - Anh cong môi cười tà nịnh nói, tay dùng sức nắm tay của cô, không để cho cô bỏ đi.

Diệc Tâm Đồng nhìn chỗ bị thương của anh, tức thì không so đo nhiều với anh nữa, ở lại với anh, bản thân cũng sẽ không nhàm chán.

******

Phòng bệnh sát vách là của Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết vừa tỉnh lại, có điều vẻ mặt có phần hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt dọa người.

Mộ Dung Thương cầm tay cô hỏi:

- Con gái, con cảm thấy thế nào?

Tầm mắt Mộ Dung Tuyết nhìn lên trần nhà, ánh mắt hiện ra chút đờ đẫn và xa lạ.

- Con gái, con nói gì đi! Con sao vậy? – Mẹ của Mộ Dung Tuyết nhanh chóng khóc òa, con gái sẽ không bị đụng đến ngốc nghếch chứ.

- Cha. . . . . . Mẹ! - Mộ Dung Tuyết đột nhiên động động yết hầu, mở miệng nói một câu không lưu loát.

- Con nói đi, có việc gì cứ nói, không nên giấu ở trong lòng! - Mộ Dung Thương lau nước mắt trên mặt, cười nói.

- Gọi Mạc Duy Dương tới đây! - Tầm mắt của cô vẫn nhìn lên trần nhà như cũ, giọng yếu ớt nói.

- Gọi cậu ta tới làm gì? Con cũng đã bị thương thành như vậy, chẳng lẽ còn nghĩ tới thằng đàn ông đó? - Mộ Dung Thương giận đến thiếu chút nữa giơ chân.

- Cha gọi anh ta, con muốn nói rõ ràng trước mặt anh ta! - Tay cô vuốt bụng, đau lòng khóc ròng - Có phải đứa bé không còn?

Toàn thân Mộ Dung Thương chấn động, trong lòng có khó chịu nói không ra.

Thật ra thì Mạc Duy Dương vẫn đứng ngoài phòng bệnh, chưa tiến vào là muốn chờ đám người Mộ Dung Thương rời đi mới đi vào.

Lúc Mộ Dung Thương mở cửa phòng bệnh lập tức thấy anh, vẫy vẫy tay với anh:

- Vào đi!

Mạc Duy Dương cho rằng mình nghe lầm, cho đến khi cửa phòng bệnh mở thật to ra, Mộ Dung Tuyết nằm trên giường bệnh nhìn anh lên tiếng:

- Mạc Duy Dương, vào đi!

Mạc Duy Dương cất bước vào phòng bệnh, nhìn về phía người trên giường, mở miệng nói:

- Em nghỉ ngơi cho tốt!

- Mạc Duy Dương, chúng ta ly hôn đi! - Mộ Dung Tuyết nhìn anh, lần đầu nói nghiêm túc như vậy.

Tất cả mọi người khiếp sợ trừng to mắt, trong đó bao gồm cha mẹ Mộ Dung Tuyết cũng kinh hãi nhất.

- Tuyết Nhi, con. . . . . .

- Thật xin lỗi, cha mẹ, đứa bé trong bụng con không phải của Mạc Duy Dương! – Cô đau lòng khóc lớn nói.

- Không phải của cậu ta, vậy là ai? - Mộ Dung Thương thiếu chút nữa hét lên.

- Là Lục Hạo Nam, đứa bé là của Lục Hạo Nam, nhưng đứa bé không còn, để cho con và anh ta ly hôn đi! – Cô bấu tóc, nước mắt chảy ròng, bắt đầu nói chuyện xảy ra ngày đó.

Đó là từ ngày trở về Hàn Quốc, mắt thấy Mạc Duy Dương cũng không về cứ đi đi, trong lòng Mộ Dung Tuyết rất không dễ chịu, tìm Lục Hạo Nam uống rượu. Trái lại Lục Hạo Nam đúng là bạn chí cốt, từ trong cục chạy tới uống rượu với cô, ngày đó họ uống rất nhiều rượu, hai người đều say.

- Lục Hạo Nam, bây giờ em không muốn trở về, đến nhà anh đi! - Cô biết Lục Hạo Nam ở mua một căn nhà riêng bên ngoài, tách ra với cha mẹ, cho nên dưới sự quấn quýt phiền phức của cô, Lục Hạo Nam chỉ có thể đưa theo cô về nhà anh.

Hai người xộc xệch xuống xe, Lục Hạo Nam ném cô lên giường rồi vào phòng tắm tắm, lúc đi ra chỉ quấn quanh một cái khăn tắm. Mộ Dung Tuyết cũng không biết là say thật hay là mượn rượu chơi xấu, nhất định nằm trên giường của anh không chịu đi. . . . . . Thế nên sau đó hai người kích động làm một đêm, đợi đến ngày hôm sau khi tỉnh lại, Mộ Dung Tuyết lập tức hối hận muốn chết, nhưng không muốn để lại bất kỳ dấu vết. Cô dùng tay xóa đi vết máu trên cậu nhỏ của anh, sau đó bày biện lại bối cảnh một phen, chột dạ để lại một tờ giấy nhỏ rồi bỏ đi.

Thật bất hạnh chính là, họ chỉ làm một lần, lại bách phát bách trúng làm cô mang thai. . . . . .

Kể xong đoạn này, Mộ Dung Tuyết đã khóc không thành tiếng, Mộ Dung Thương giận đến tát cô một cái:

- Con gái bất hiếu, xem xem bàn thân mày đã biến thành cái dạng gì rồi! Vì thằng đàn ông này, giày vò chính mình thành bộ dạng quỷ này! Mày đúng là làm mất hết mặt mũi của nhà Mộ Dung chúng ta!

Mẹ Mộ Dung Tuyết vội vàng kéo Mộ Dung Thương, chỉ sợ ông đánh chết con gái của mình.

Mạc Duy Dương nhìn Mộ Dung Tuyết rối bù, lông mày không tự chủ nhíu lại, mở miệng nói:

- Bác trai, bác đánh chết cô ấy cũng vô dụng, chuyện đã xảy ra, nên nghĩ biện pháp giải quyết, Lục Hạo Nam cậu ta rất thích hợp làm con rể của bác!

Mộ Dung Thương và Mộ Dung Tuyết đều khiếp sợ nhìn anh.

Thế nhưng lời anh vẫn vậy:

- Gia thế Lục Hạo Nam cũng không tệ, bác trai nên cân nhắc cẩn thận.

- Cha, cha đánh chết con đi! Dù sao con cũng không muốn sống nữa! - Mộ Dung Tuyết nắm tóc mình, như nổi điên la lên.

Mộ Dung Thương thở dài nói:

- Đánh chết con có lợi ích gì, muốn trách thì trách số con không tốt, phải kết hôn hai lần. Dưỡng tốt thân thể cho ta, con đã trao thân cho Lục Hạo Nam, thằng nhãi kia cũng đừng mơ chạy trốn!

- Cha. . . . . . - Mộ Dung Tuyết nuốt nước miếng, vẻ mặt khó có thể tin nhìn ông. Ông sẽ không thật sự tính toán để cô kết hôn với Lục Hạo Nam chứ?

- Đừng gọi cha, trong lòng cha cũng phiền, hôn sự của con và Lục Hạo Nam, cha sẽ cùng bác Lục của con thương lượng thỏa đáng. Bây giờ con nghỉ ngơi thật tốt cho cha! Đừng mơ tìm chết. . . . . . - Mộ Dung Thương ngoan độc nói, sau đó trợn mắt nhìn Mạc Duy Dương một cái, Mạc Duy Dương cảm thấy rất vô tội.

Mộ Dung Tuyết nằm sấp trên giường khóc rống:

- Tại sao không tông chết tôi đi! Còn sống làm gì?

Yết hầu Mạc Duy Dương căng thẳng, nắm quả đấm đi tới gần cô, vỗ bả vai của cô, kêu lên:

- Tuyết Nhi!

- Anh tránh ra đi! Không được đụng vào tôi, hiện tại không còn việc của anh, anh có thể đi rồi! Không cần chịu trách nhiệm với tôi nữa, đi tìm Diệc Tâm Đồng đi! - Mộ Dung Tuyết đấm bờ vai của anh, ghé vào vai anh, hàm răng cố hết sức cắn một cái.

Mạc Duy Dương mặc cho cô phát tiết, đã tạo thành cục diện hôm nay, anh cũng có trách nhiệm.

Lục Hạo Nam bị gọi vào bệnh viện, anh có chút băn khoăn, lo lắng nhìn người trên giường:

- Tuyết Nhi, em và anh. . . . . .

Sao anh lại có thể làm chuyện đó với Tuyết Nhi, không thể nào, nhất định là Tuyết Nhi vu oan giá họa cho anh.

- Tuyết Nhi, anh biết rõ em bị Dương vứt bỏ, trong lòng rất khổ sở, nhưng cũng không thể lôi anh chịu tội thay?

Mộ Dung Tuyết tức giận ném gối đầu vào anh:

- Lục Hạo Nam, em cho anh biết, em không có lôi anh chịu tội thay, lần đầu tiên của em chính là cho anh. Còn nhớ rõ lần uống rượu say đó không? Chuyện em đến nhà anh qua đêm không? Còn nhớ chứ? Chẳng lẽ anh không cảm thấy buổi sáng có bất thường?

Cô vừa nói như thế, trái lại anh có chút ấn tượng. Buổi sáng hôm đó khi tỉnh lại, nơi đó của anh tự dưng toát ra một chút chất lỏng màu trắng, anh còn tưởng rằng mình quá lâu không làm này chuyện đó với phụ nữ nên mới có thể sinh ra mộng xuân.

- Thế nào? Có ấn tượng? Cái tên t*ng trùng lên não này, Mộ Dung Tuyết tôi sẽ không gả cho anh đâu! Anh dám lấy tôi, tôi chặt chim nhỏ của anh! - Mộ Dung Tuyết giận đến một mặt phát điên.

Khóe miệng Lục Hạo Nam giật giật, vội trấn an nói:

- Em không cần kích động như thế, anh cũng không muốn kết hôn với em.

- Anh. . . . . . - Mộ Dung Tuyết liếc mắt nhìn anh chằm chằm.

******

Diệc Tâm Đồng nhìn điện thoại di động, đã xế chiều, cũng không biết tình huống bên anh thế nào?

Trong mắt Phi Ưng đều thấy phản ứng của cô, ho khan một tiếng hỏi:

- Đang suy nghĩ gì đấy? Đang suy nghĩ về Mạc Duy Dương? Nếu muốn nhìn thấy anh ta như vậy, tại sao không đến sát vách, không phải anh ta ở sát vách sao? Đi qua đi!

Diệc Tâm Đồng nhét điện thoại di động vào trong túi, nhìn anh bĩu môi:

- Không cần anh nhắc nhở em, vẫn nên lo lắng cho mình đi!

- Cô bé ngốc, anh chỉ là té bị thương đầu, cũng không phải đầu bị hư, anh có thể có chuyện gì sao? Trở về đi! - Một cánh tay của anh gối sau ót, nhắm mắt dưỡng thần.

Diệc Tâm Đồng nhìn anh một cái, cho đến khi điện thoại kêu lên cô mới thu tầm mắt, là anh ấy gọi tới.

- Mạc thiếu gia!

- Còn chưa về nhà sao? Vẫn còn ở bệnh viện? - Mạc Duy Dương đốt một điếu thuốc, dựa lưng vào vách tường hỏi, trên người lại không có chìa khóa nhà cô, cô không về, cũng có nghĩa anh vào không được cửa.

- À. . . . . . ở bệnh viện, anh thì sao?

- Chính là đang ở ngoài cửa nhà em, chừng nào thì em về? - Anh đạp tắt tàn thuốc dưới chân hỏi.

- Ặc, em lập tức về! – Anh lại có thể đi về, cũng không biết đợi cô, Diệc Tâm Đồng nói thầm nho nhỏ vài câu trong lòng.

Chapter
1 Chương 1: Không đắc tội nổi
2 Chương 2: Không khí mập mờ
3 Chương 3: Cứ như vậy
4 Chương 4: Chủ đề vẫn vậy
5 Chương 5: Đi đón anh
6 Chương 6: Chuyển ra nơi khác
7 Chương 7: Người đàn ông này là người rất tốt
8 Chương 8: Trong mắt cực kỳ bi thương
9 Chương 9: Thói quen đáng sợ
10 Chương 10: Gặp nguy hiểm
11 Chương 11: Đúng hẹn mà đến
12 Chương 12: Chờ người đến
13 Chương 13: Bị thương
14 Chương 14: Em có thể làm dịu cơn đau
15 Chương 15: Một trận đau nhức ngột ngạt
16 Chương 16: Tại sao không đi
17 Chương 17: Đi tắm nước lạnh
18 Chương 18: Gặp nhau trong bữa tiệc
19 Chương 19: Làm anh mất hứng
20 Chương 20: Rời cuộc sớm
21 Chương 21: Có phần vui mừng
22 Chương 22: Vẫn chưa quen
23 Chương 23: Anh làm
24 Chương 24: Cùng xem biểu diễn với anh
25 Chương 25: Nhớ nhung mùi vị
26 Chương 26: Cùng anh đi ra ngoài
27 Chương 27: Trong rượu có bỏ thuốc
28 Chương 28: Tắm vòi hoa sen toàn thân
29 Chương 29: Không được qua đây
30 Chương 30: Hai người đàn ông này tranh đoạt
31 Chương 31: Đi công tác Hawaii
32 Chương 32
33 Chương 33: Cô còn có thể vẽ tranh
34 Chương 34: Có nghĩ tới chuyện lập gia đình không?
35 Chương 35: Bất ngờ ngoài ý muốn
36 Chương 36: Không tới lượt em xen vào
37 Chương 37: Anh thật khốn khiếp
38 Chương 38: Cô có thể quay về rồi
39 Chương 39: Chuyến bay sớm mai
40 Chương 40: Chẳng hay biết gì!
41 Chương 41: Mị Ảnh
42 Chương 42: Tôi sẽ không yêu em
43 Chương 43: Anh có tới hay không?
44 Chương 44: Trừng phạt vì không nghe lời
45 Chương 45: Sợ trừng phạt
46 Chương 46: Trêu chọc số phận của cô
47 Chương 47: Say rượu vì bi thương
48 Chương 48: Ăn năn vì say rượu
49 Chương 49: Sau này sẽ không tùy tiện uống rượu
50 Chương 50: Có thể làm bạn trai của em không?
51 Chương 51: Anh là ai của cô ấy?
52 Chương 52: Phạm vào tối kỵ của anh
53 Chương 53: Không muốn làm hư em
54 Chương 54: Cậu ta trở về
55 Chương 55: Đừng dây dưa với con ta
56 Chương 56: Xin hãy giúp em
57 Chương 57: Cô mất tích
58 Chương 58: Không chiếm được ích lợi
59 Chương 59: Em không sao
60 Chương 60: Người tình nhỏ của anh ấy
61 Chương 61: Lồng nhốt sủng vật
62 Chương 62: Thì ra là có chỗ dựa
63 Chương 63: Nhận thức cô làm con gái nuôi
64 Chương 64: Chuyện của tôi ông đừng nhúng tay vào
65 Chương 65: Cô không phải thiên kim tiểu thư
66 Chương 66: Thả chó cắn người
67 Chương 67: Tôi không cắn hắn
68 Chương 68: Anh sử dụng quan hệ
69 Chương 69: Tâm bị tổn thương
70 Chương 70: Trò đùa kích thích
71 Chương 71: Sống không bằng chết
72 Chương 72: Có phải rất khó chịu không?
73 Chương 73: Trò chơi mạo hiểm
74 Chương 74: Cẩn thận rắn
75 Chương 75: Tổn thương cơ thể
76 Chương 76: Xảy ra chuyện
77 Chương 77: Ít làm phiền tôi
78 Chương 78: Xảy ra chút chuyện
79 Chương 79: Sau khi ngất xỉu
80 Chương 80: Phát sinh biến cố
81 Chương 81: Chơi trò mất tích
82 Chương 82: Rất khó chịu + một số thông tin
83 Chương 83: Chuẩn bị yêu em
84 Chương 84: Quyến rũ đàn ông khác
85 Chương 85: Bất kể thế nào cũng sẽ không bỏ lại
86 Chương 86: Quỳ xuống lau giày
87 Chương 87: Sinh nhật cũng là ngày kết hôn
88 Chương 88: Lừa gạt cô
89 Chương 89: Mượn phụ nữ của anh vui đùa một chút
90 Chương 90: Câu đố thân thế
91 Chương 91: Cậu ta không xứng với con
92 Chương 92: Anh ghen thật đáng yêu
93 Chương 93: Chọn lễ phục
94 Chương 94: Không gian kín đáo
95 Chương 95: Thứ trong bụng
96 Chương 96: Tiểu Tam trong truyền thuyết
97 Chương 97: Trúng đạn rơi xuống biển
98 Chương 98: Lựa chọn khó khăn
99 Chương 99: Còn sống trong hồi ức
100 Chương 100: Không mê luyến nữa
101 Chương 101: Hối hận đã kết hôn
102 Chương 102: Nhịn đã đủ lâu
103 Chương 103: Nghe cho kỹ anh thích em
104 Chương 104: Vết đỏ chói mắt
105 Chương 105: Đừng nhớ anh ta nữa
106 Chương 106: Người mang bệnh
107 Chương 107: Chân đau tâm tàn
108 Chương 108: Mang thai
109 Chương 109: Cánh cửa tự do
110 Chương 110: Giữ lại một chút tôn nghiêm
111 Chương 111: Cha đứa bé là người khác
112 Chương 112: Trò chuyện vài câu
113 Chương 113: Thỏa hiệp
114 Chương 114: Không muốn kết hôn
115 Chương 115: Phỏng mu bàn tay
116 Chương 116: Chứng u buồn trước hôn nhân
117 Chương 117: Thời gian ở cùng nhau
118 Chương 118: Cái hộp nhỏ có chứa lời nguyền
119 Chương 119: Lễ cưới màu trắng
120 Chương 120: Mang theo lòng của cô đi
121 Chương 121: Ôm tiếc nuối vượt qua
122 Chương 122: Hôn lễ thành tang lễ
123 Chương 123: Diện mạo anh và anh ấy rất giống
124 Chương 124: Nhìn xuyên qua mặt anh
125 Chương 125: Có thể tháo mặt nạ xuống không
126 Chương 126: Trúng độc vẫn là như thế nào
127 Chương 127: Thủ lĩnh phía sau màn của Ghost
128 Chương 128: Làm bộ không thèm để ý
129 Chương 129: Có điểm giống bữa tối dưới nến
130 Chương 130: Không khí rất quỷ dị
131 Chương 131: Đây không phải là lấy lòng
132 Chương 132: Nợ quá nhiều
133 Chương 133: Sẽ không thể an phận
134 Chương 134: Rốt cuộc là ai hơn thua với ai
135 Chương 135: Phát hiện bí mật của anh
136 Chương 136: Đây mới thật sự là anh
137 Chương 137: Một tát này anh đáng bị
138 Chương 138: Đại kết cục đầu
139 Chương 139: Đại kết cục giữa
140 Chương 140: Đại kết cục cuối
Chapter

Updated 140 Episodes

1
Chương 1: Không đắc tội nổi
2
Chương 2: Không khí mập mờ
3
Chương 3: Cứ như vậy
4
Chương 4: Chủ đề vẫn vậy
5
Chương 5: Đi đón anh
6
Chương 6: Chuyển ra nơi khác
7
Chương 7: Người đàn ông này là người rất tốt
8
Chương 8: Trong mắt cực kỳ bi thương
9
Chương 9: Thói quen đáng sợ
10
Chương 10: Gặp nguy hiểm
11
Chương 11: Đúng hẹn mà đến
12
Chương 12: Chờ người đến
13
Chương 13: Bị thương
14
Chương 14: Em có thể làm dịu cơn đau
15
Chương 15: Một trận đau nhức ngột ngạt
16
Chương 16: Tại sao không đi
17
Chương 17: Đi tắm nước lạnh
18
Chương 18: Gặp nhau trong bữa tiệc
19
Chương 19: Làm anh mất hứng
20
Chương 20: Rời cuộc sớm
21
Chương 21: Có phần vui mừng
22
Chương 22: Vẫn chưa quen
23
Chương 23: Anh làm
24
Chương 24: Cùng xem biểu diễn với anh
25
Chương 25: Nhớ nhung mùi vị
26
Chương 26: Cùng anh đi ra ngoài
27
Chương 27: Trong rượu có bỏ thuốc
28
Chương 28: Tắm vòi hoa sen toàn thân
29
Chương 29: Không được qua đây
30
Chương 30: Hai người đàn ông này tranh đoạt
31
Chương 31: Đi công tác Hawaii
32
Chương 32
33
Chương 33: Cô còn có thể vẽ tranh
34
Chương 34: Có nghĩ tới chuyện lập gia đình không?
35
Chương 35: Bất ngờ ngoài ý muốn
36
Chương 36: Không tới lượt em xen vào
37
Chương 37: Anh thật khốn khiếp
38
Chương 38: Cô có thể quay về rồi
39
Chương 39: Chuyến bay sớm mai
40
Chương 40: Chẳng hay biết gì!
41
Chương 41: Mị Ảnh
42
Chương 42: Tôi sẽ không yêu em
43
Chương 43: Anh có tới hay không?
44
Chương 44: Trừng phạt vì không nghe lời
45
Chương 45: Sợ trừng phạt
46
Chương 46: Trêu chọc số phận của cô
47
Chương 47: Say rượu vì bi thương
48
Chương 48: Ăn năn vì say rượu
49
Chương 49: Sau này sẽ không tùy tiện uống rượu
50
Chương 50: Có thể làm bạn trai của em không?
51
Chương 51: Anh là ai của cô ấy?
52
Chương 52: Phạm vào tối kỵ của anh
53
Chương 53: Không muốn làm hư em
54
Chương 54: Cậu ta trở về
55
Chương 55: Đừng dây dưa với con ta
56
Chương 56: Xin hãy giúp em
57
Chương 57: Cô mất tích
58
Chương 58: Không chiếm được ích lợi
59
Chương 59: Em không sao
60
Chương 60: Người tình nhỏ của anh ấy
61
Chương 61: Lồng nhốt sủng vật
62
Chương 62: Thì ra là có chỗ dựa
63
Chương 63: Nhận thức cô làm con gái nuôi
64
Chương 64: Chuyện của tôi ông đừng nhúng tay vào
65
Chương 65: Cô không phải thiên kim tiểu thư
66
Chương 66: Thả chó cắn người
67
Chương 67: Tôi không cắn hắn
68
Chương 68: Anh sử dụng quan hệ
69
Chương 69: Tâm bị tổn thương
70
Chương 70: Trò đùa kích thích
71
Chương 71: Sống không bằng chết
72
Chương 72: Có phải rất khó chịu không?
73
Chương 73: Trò chơi mạo hiểm
74
Chương 74: Cẩn thận rắn
75
Chương 75: Tổn thương cơ thể
76
Chương 76: Xảy ra chuyện
77
Chương 77: Ít làm phiền tôi
78
Chương 78: Xảy ra chút chuyện
79
Chương 79: Sau khi ngất xỉu
80
Chương 80: Phát sinh biến cố
81
Chương 81: Chơi trò mất tích
82
Chương 82: Rất khó chịu + một số thông tin
83
Chương 83: Chuẩn bị yêu em
84
Chương 84: Quyến rũ đàn ông khác
85
Chương 85: Bất kể thế nào cũng sẽ không bỏ lại
86
Chương 86: Quỳ xuống lau giày
87
Chương 87: Sinh nhật cũng là ngày kết hôn
88
Chương 88: Lừa gạt cô
89
Chương 89: Mượn phụ nữ của anh vui đùa một chút
90
Chương 90: Câu đố thân thế
91
Chương 91: Cậu ta không xứng với con
92
Chương 92: Anh ghen thật đáng yêu
93
Chương 93: Chọn lễ phục
94
Chương 94: Không gian kín đáo
95
Chương 95: Thứ trong bụng
96
Chương 96: Tiểu Tam trong truyền thuyết
97
Chương 97: Trúng đạn rơi xuống biển
98
Chương 98: Lựa chọn khó khăn
99
Chương 99: Còn sống trong hồi ức
100
Chương 100: Không mê luyến nữa
101
Chương 101: Hối hận đã kết hôn
102
Chương 102: Nhịn đã đủ lâu
103
Chương 103: Nghe cho kỹ anh thích em
104
Chương 104: Vết đỏ chói mắt
105
Chương 105: Đừng nhớ anh ta nữa
106
Chương 106: Người mang bệnh
107
Chương 107: Chân đau tâm tàn
108
Chương 108: Mang thai
109
Chương 109: Cánh cửa tự do
110
Chương 110: Giữ lại một chút tôn nghiêm
111
Chương 111: Cha đứa bé là người khác
112
Chương 112: Trò chuyện vài câu
113
Chương 113: Thỏa hiệp
114
Chương 114: Không muốn kết hôn
115
Chương 115: Phỏng mu bàn tay
116
Chương 116: Chứng u buồn trước hôn nhân
117
Chương 117: Thời gian ở cùng nhau
118
Chương 118: Cái hộp nhỏ có chứa lời nguyền
119
Chương 119: Lễ cưới màu trắng
120
Chương 120: Mang theo lòng của cô đi
121
Chương 121: Ôm tiếc nuối vượt qua
122
Chương 122: Hôn lễ thành tang lễ
123
Chương 123: Diện mạo anh và anh ấy rất giống
124
Chương 124: Nhìn xuyên qua mặt anh
125
Chương 125: Có thể tháo mặt nạ xuống không
126
Chương 126: Trúng độc vẫn là như thế nào
127
Chương 127: Thủ lĩnh phía sau màn của Ghost
128
Chương 128: Làm bộ không thèm để ý
129
Chương 129: Có điểm giống bữa tối dưới nến
130
Chương 130: Không khí rất quỷ dị
131
Chương 131: Đây không phải là lấy lòng
132
Chương 132: Nợ quá nhiều
133
Chương 133: Sẽ không thể an phận
134
Chương 134: Rốt cuộc là ai hơn thua với ai
135
Chương 135: Phát hiện bí mật của anh
136
Chương 136: Đây mới thật sự là anh
137
Chương 137: Một tát này anh đáng bị
138
Chương 138: Đại kết cục đầu
139
Chương 139: Đại kết cục giữa
140
Chương 140: Đại kết cục cuối