Chương 100: Không mê luyến nữa

- Mạc Duy Dương, quên cô ấy đi!

Ánh mắt của anh dừng lại trên mặt cô, sau đó kéo cánh tay của cô từ trên tay anh xuống.

- Đây đều là những thứ em không nên hỏi tới!

Mộ Dung Tuyết cũng biết anh sẽ nói như vậy, rõ ràng không bỏ được lại làm bộ không quan tâm.

- Tinh tinh! - Điện thoại trên bàn làm việc được thông, Mạc Duy Dương trở lại ghế của mình, cầm điện thoại lên.

Mặt không có vẻ gì sau một giây rốt cuộc có biến hóa, nhẹ giọng uh, tức thì cúp điện thoại.

Mộ Dung Tuyết liếc nhìn điện thoại, trong lòng hiểu đại khái, cuộc điện thoại hẳn có liên quan tớDiệc Tâm Đồng.

Mạc Duy Dương thấy cô vẫn chưa đi ra ngoài, cau mày hỏi:

- Còn có việc?

Mộ Dung Tuyết cắn môi, bỏ tài liệu lại lập tức đi ra ngoài.

Cô muốn trở về rồi ! Hai năm rồi, rốt cuộc đợi đến một ngày cô trở về, chỉ là bên cạnh cô nhiều hơn một người đàn ông —— Phi Ưng.

Bờ biển lẳng lặng không người, một đám hải âu ‘phạch’ một tiếng bay qua mặt biển, chân trời đã phiếm chút màu vàng kim của ánh bình minh, Mạc Duy Dương dừng xe trên bờ cát, diễn đ.àn lê quý đ.ôn đẩy cửa xe ra, trong tay cầm một bó hoa bách hợp xuống xe.

Gió thổi tung vạt áo áo sơ mi trắng lên, quần dài màu đen ôm chặt chân thon dài, giày da giẫm lên bờ cát in ra một loạt dấu vết màu đen. Phía trước là một cái mộ, Vũ Thịnh Thiên chôn ở nơi này.

Đi tới trước phần mộ của ông, một tay Mạc Duy Dương lấy kính râm màu đen xuống, quỳ một chân xuống đất, cuối về phía phần mộ phía trước dập đầu, ngẩng đầu nhìn người trong hình, thành khẩn nói:

- Bác trai, cháu muốn thành tâm nói xin lỗi với bác, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ của bác, nếu bác trên trời có linh, xin phù hộ Đồng Đồng hạnh phúc!

Vẩy một bình rượu xuống trước bia mộ của ông, sau đó ngồi trước mộ, đốt một điếu thuốc. Từng làn khói mờ tịch tịch tản ra, chỉ còn lại bóng dáng của anh đưa lưng về phía biển rộng.

Tiếng máy bay ầm ầm vút qua trời xanh, đuôi máy bay mang theo sương mù màu trắng xuyên qua tầng tầng mây mỏng.

Một cô gái ngồi ở hàng cuối cùng trong khoang hạng nhất của máy bay một đột nhiên ngẩng đầu lên, bàn tay gạt tóc dài, một mái tóc dài xỏa trên vai bị vén ra sau tai. Trên khuôn mặt tinh xảo trang điểm nhạt, lông mi hơi vểnh, dưới cái mũi xinh xắn bờ môi dẩu ra, ngón tay lật xem tạp chí đặt trên đùi.

Một thân váy màu đen gọi cảm kết hợp với lụa mỏng ôm quanh người, ăn mặc khêu gợi không thấy một chút diêm dúa, ngược lại tăng thêm phần khí chất ý nhị.

Phi Ưng ngồi bên cạnh cô lấy mắt kính xuống, ngồi thẳng người, nhìn về phía cô ở bên cạnh, hỏi:

- Khát không?

Cô lắc đầu một cái, ngón tay chạm nhân vật trên bìa tạp chí, môi đỏ mọng cử động:

- Phi Ưng, em không có ý định trở về nước Anh!

Phi Ưng sửng sốt, hồi lâu mới hiểu được ý của cô:

- Tại sao? Hai năm qua ở nước Anh không phải sống rất tốt sao?

- Muốn ở lại trong nước tìm một công việc. Ba cũng đi lâu như vậy, em không nên cứ sống mãi trong khói mù quá khứ, em nên bước ra, nghênh đón cuộc sống mới. Em cũng không phải một người cô đơn, em còn có anh trai, lần này trở về nước, không phải là vì sinh nhật anh ấy sao? –Cô khép tạp chí lại, ánh mắt nhìn về phía anh tự lẩm bẩm.

Thật sự chỉ là vì sinh nhật anh trai mới trở về nước sao? Chẳng lẽ không phải vì nhớ nhung anh ta?

Hai năm rồi, ban đầu không nói tiếng nào đi mất, ngay cả số điện thoại cũng đã đổi, hôm nay lần nữa về lại đây, tâm nảy sinh đau đớn trước nay không có, tâm vốn là đã yên tĩnh không tự chủ nổi lên từng trận sóng gợn. Thời gian có thể làm cho cô quên quá khứ đau đớn, nhưng không thể nào quên thời gian đã từng có với anh.

- Mạc thiếu gia, anh có khỏe không? - Cô tự hỏi trong lòng.

Ánh mắt của cô nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, trong mắt có bi ai và lo lắng không che giấu được.

Phi Ưng nhìn gò má cô, hiểu rõ bản thân từ đầu đến cuối đều không chiếm được lòng của cô. Cho dù hai năm qua vẫn luôn ở bên cạnh cô, cô vẫn chưa từng động lòng đối với anh. Tay của anh không tự chủ nắm tay cô cười nói:

- Chỉ cần em thích, anh nguyện ý cùng em ở lại trong nước sinh sống!

Cô nhếch khóe miệng bất lực cười cười với anh.

Sau khi Diệc Tâm Đồng trở lại thành phố J, cũng không một mình tìm nhà nữa mà dọn vào biệt thự của ba trong khu Linh Lung. Khu này so với lúc đi năm đó không có thay đổi gì, vẫn chói mắt như vậy.

Phi Ưng giúp cô xách hành lý đến cửa khu, một chiếc màu đen chạy băng băng từ gara ra ngoài, đi ngang qua cửa khu thì bảo vệ liếc mắt một cái lập tức nhận ra người ngồi trong xe, vội cúi người kêu lên:

- Mạc thiếu gia Chào buổi sáng!

Chỉ đúng ba chữ, lại làm cho lưng Diệc Tâm Đồng cứng ngắc, là anh sao? Cô không có dũng khí quay đầu lại nhìn anh, chờ xe rời đi.

Mộ Dung Tuyết ngồi ở kế bên vị trí tài xế không hề chú ý tới sắc mặt người đàn ông bên cạnh, có chút nóng nảy nói:

- Dương, đi nhanh lên! Sắp tới giờ làm việc rồi!

Bàn tay Mạc Duy Dương dùng sức nắm tay lái, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm một nam một nữ đứng ở cửa khu. Thời gian giống như bất động, anh nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh mẽ. Cô không quay đầu lại, ăn mặc một thân khêu gợi, so với cô trước kia như hai người khác biệt nhưng vẫn hấp dẫn tầm mắt của anh.

Cô trở lại! Rốt cuộc cô đã trở lại. . . . . .

Diệc Tâm Đồng biết xe của anh còn dừng bên ngoài, cho nên cô không dám quay đầu lại, chỉ có thể di chuyển bước chân đi vào trong khu.

Phi Ưng vội xách hành lý đi theo vào bên trong.

Bảo vệ thấy xe Mạc Duy Dương còn dừng tại chỗ, vội vàng cười chào hỏi:

- Mạc thiếu gia. . . . . .

Đến cùng khóe miệng Mạc Duy Dương rũ xuống, có chút khổ sở mà lái xe đi.

Phi Ưng xách đồ cô đặt trong phòng, sau đó nói với cô:

- Hôm nay sớm nghỉ ngơi một chút, tiếc của anh trai em là ngày mai hả? Tối nay ngủ một giấc thật tốt, ngày mai anh đi cùng với em!

Diệc Tâm Đồng sững sờ , không hiểu tại sao anh phải theo cô tham gia bữa tiệc.

- Phi Ưng, em biết rõ tâm ý của anh, nhưng. . . . . . – Cô bối rối nhìn anh. Mặc dù anh chưa từng thổ lộ với cô, nhưng cô biết anh thích cô.

- Không cần nói nữa, anh biết em muốn nói gì, muốn anh từ bỏ đúng không? Chỉ cần em chưa kết hôn, anh vẫn còn có cơ hội, chẳng lẽ không đúng sao? - Ánh mắt anh sáng rực nhìn cô, ly nước cô cầm trong tay có chút run.

Buổi tối, vì Phi Ưng phải trở về Mị Ảnh xử lý một ít chuyện, không ở lại biệt thự của cô. Trong tủ lạnh chút đồ ăn nào cũng không có, cô chuẩn bị đi siêu thị mua ít ăn về. Thay bộ quần áo nhàn nhã, xách lấy túi vải của mình ra khỏi phòng.

Thành phố J vào ban đêm rất náo nhiệt, đèn neon thắp sáng hết cả thành thị, ngựa xe như nước.

Thành phố J người nhiều, đất ít, cho nên các tòa nhà đều xây vô cùng cao. Trên toàn nhà cao lớn treo màn hình Lcd Tv siêu lớn. Sau khi Lcd Tv chiếu một đoạn quảng cáo xong, một gương mặt tuấn mỹ như đúc đột nhiên nhảy vào tầm mắt của mọi người. Người đang ông đang tiếp nhận phỏng vấn, vẻ mặt nhàn nhạt, tóc ngắn màu đen kỹ lưỡng chải ra sau, lộ ra ngũ quan có thể nói tuyệt mỹ, cái mũi thẳng tắp, môi không hề có nhiệt độ nhếch lên, âu phục màu đen phủ lên cơ thể, ngón tay thon dài nắm chặt đặt trên đùi, đôi chân thẳng lười biếng bắt chung một chỗ. Ống kính quay chụp mỗi một động tác của anh, ngay cả cau mày cũng không hề bỏ qua.

Màn hình tinh thể lòng hiện rõ hàng chữ: ‘Tổng giám đốc Mạc Duy Dương tập đoàn hạng nhất thành phố J tham gia buổi phỏng vấn duy nhất’

Ánh mắt Diệc Tâm Đồng si ngốc nhìn chăm chú khuôn mặt quen thuộc trên màn ảnh, chỉ cảm thấy trong mắt trong bụng tất cả đều là chua xót. Đột nhiên một người đụng vào cô, cô quay đầu lại liếc nhìn, là hai nữ sinh trẻ tuổi, nhìn dáng dấp hẳn đang đi học. Một cô nữ sinh ăn mặc thời thượng trong đó cười nói:

- Mạc Duy Dương rất đẹp trai! Mặc dù người ta lớn hơn tớ một chút, nhưng không ảnh hưởng đến tớ thích anh ấy!

- Cái này gọi là người đàn ông thành công, có sức quyến rũ! - Một cô khác cười nói.

Hai nữ sinh nhanh chóng lướt qua trước mặt cô, cô cắn môi, nghĩ thầm, ý nghĩ này của các cô ấy có phải rất giống mình lúc trước không? Lúc trước cô cũng rất mê luyến anh, coi anh như thần tượng sùng bái, nhưng hôm nay lại không còn say mê, chỉ có đau lòng.

Diệc Tâm Đồng mua sữa chua, bánh bao, mì ăn liền và với một chút thức ăn không cần cũng có thể ăn. Thật sự quá bi ai, cô đã là người hai mươi tuổi, lại không biết nấu cơm! Cho nên chỉ có thể dùng mấy thứ này để lấp đầy bụng của mình, đợi khi rãnh lại đi học xuống bếp! Cũng không thể ăn những thứ thức ăn bỏ đi này cả đời?

Xách theo một đại bao đồ đi tới cửa khu, bảo vệ giúp cô mở cửa, cô vội nói cảm ơn với ông, sau đó đi vào ngôi biệt thự thuộc về cô. Biệt thự của cô ở phần thứ ba, mà cha mẹ của Mạc Duy Dương ở phần thứ nhất, cha mẹ của Mộ Dung Tuyết ở phần thứ hai. Dựa vào cấu tạo của khu Linh Lung, mỗi gần gần như cách rất xa, bên trong khu trồng rất nhiều cây và hoa cỏ, quang cảnh rất tao nhã.

Diệc Tâm Đồng dự định ăn bữa ăn tối, tắm, sáng sớm ngày mai đến nhà họ Vũ. Chẳng qua ý định của cô nhanh chóng tan vỡ, bởi vì Vũ Lạc Trạch đột nhiên gọi điện thoại bảo cô về nhà họ Vũ, nói rằng ông nội muốn gặp cô.

Bất đắc dĩ liếc nhìn mỳ ăn liền vừa ngâm nước mềm, thay bộ đồ tương đối chính chắn, lần nữa ra khỏi biệt thự.

Vũ Lạc Trạch tự mình lái xe tới đón cô, đến ngoài cửa khu, cô liếc mắt đã thấy được Vũ Lạc Trạch ngồi trong xe. Vũ Lạc Trạch thay cô mở cửa xe kêu lên:

- Đồng Đồng vào đi!

Cô ngồi xuống, xoay người nhìn anh nói:

- Anh, sao anh biết em đã trở về?

- Cai này còn phải hỏi sao? Không nên xem nhẹ thực lực nhân viên làm việc dưới tay anh! - Anh cười nói.

Cô ồ một tiếng. Đọc truyện tại nguồn để cập nhật chương mới nhanh nhất [diễn đàn Lê Quý Đôn]

Xe rất nhanh lái đến biệt thự nhà họ Vũ, lần đầu tiên Diệc Tâm Đồng trở về nhà họ Vũ, trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Nghe Vũ Lạc Trạch nói, nhà họ Vũ cũng không có nhiều người, bà nội đã sớm khuất mặt ở nhân thế, trong nhà trừ oogn nội sắp 90 tuổi, chỉ có cha mẹ của Vũ Lạc Trạch, bác của cô, Vũ thịnh Hồng và vợ ông ấy là Uyển Uyển.

Ông nội đã gặp mặt, về phần bác và vợ của ông ấy đều là lần đầu tiên gặp mặt, cô ra sức hít thở làm cho tay mình không phải run.

- Đến rồi, xuống xe đi!

- Vâng!

Cô xuống xe cùng với anh lên bậc thềm. Biệt thự nhà họ Vũ nhìn qua có vài phần cổ kính, nhưng vẫn rất trang nghiêm hùng vĩ.

- Ông nội, cha mẹ, Đồng Đồng đến rồi! - Vũ Lạc Trạch lớn tiếng kêu lên.

- Về rồi à! – Một âm thanh sắc bén vang lên, Diệc Tâm Đồng thấy một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ, trang điểm tinh tế đi ra phòng khách, đang đứng ở cửa phòng khách nghênh đón họ.

- Mẹ! - Vũ Lạc Trạch mở miệng kêu lên.

Diệc Tâm Đồng vội vàng cúi đầu kêu lên:

- Bác cả!

- Đến đây, mau vào ngồi! - Đỗ Uyển Uyển hướng nàng ngoắc cười nói.

Diệc Tâm Đồng thấy ấn tượng đầu tiên đối với bà là giọng nói rất lớn, sau đó là đối với người khác khá lịch sự, không giống mấy nữ chủ nhân đóng chanh chua như phim truyền hình.

Diệc Tâm Đồng dưới sự tiếp đón của bà, vào trong phòng khách.

Vừa vào phòng khách, mới phát hiện hai người đàn ông ngồi trên sofa giữa phòng khách. Một người trong đó là ông nội, một người khác có vài phần giống ba, cô nghĩ ông ấy hẳn là bác cả? Cô vội lễ phép với đối phương kêu lên:

- Bác cả!

Vũ Thịnh Hồng đứng lên cười nói:

- Đây chính là con gái của Thịnh Thiên sao? Lớn như vậy?

- Cha, em ấy chính là Đồng Đồng! - Vũ Lạc Trạch liền kéo cô ngồi trên ghế sofa, cô di chuyển người, có hơi xấu hổ mà cười.

- Đã trở về, về sau có dự định gì? - Vũ Hồng Minh nhìn cô hỏi.

- Ở lại thành phố J, tìm việc làm. – Cô nhìn Vũ Hồng Minh nói.

- Đến công ty của anh con làm đi! Thuận tiện để nó giúp con sắp xếp công việc! - Vũ Hồng Minh nói.

- Ông nội, cháu quay về không phải để ở nhà họ Vũ, mà là vì ba, cháu sẽ ở lại ngôi biệt thự của ba. Về phần công việc, tự cháu sẽ từ từ tìm, không cần đến công ty của anh!

Cô biết nói ra lời này nhất định sẽ làm Vũ Hồng Minh mất hứng, nhưng cô cũng không muốn để các bác thấy, cô trở lại clà vì tranh đoạt gia sản.

- Tại sao không đến công ty của anh con, bởi vì vẫn còn tức giận ông nội, giận ông nội chia rẽ ba và mẹ con? - Ôõng ho khan một tiếng, sắc mặt kích động có chút tái nhợt.

- Không phải. . . . . . cháu chỉ muốn dựa vào năng lực của chính mình tìm một công việc. - Cô cúi đầu nói.

- Đồng Đồng, thân thể ông nội không được khỏe, không nên làm ông nội kích động! Đồng ý với ông đi! - Vũ Lạc Trạch ngồi bên cạnh nắm tay cô, lắc đầu một cái.

Diệc Tâm Đồng há miệng, trong lòng bế tắc muốn chết.

Đỗ Uyển Uyển và Vũ thịnh Hồng cũng khuyên nhủ:

- Đồng Đồng, một mình anh trai con quản lý cả một công ty cũng rất mệt mỏi, con hay ở lại giúp một tay, để ông nội cũng an tâm nghỉ ngơi, thế nào?

- Cháu. . . . . . chuyên ngành cháu học là âm nhạc, đối với quản lý. . . . . . cháu sợ rằng. . . . . . – Không đủ sức, cô cắn môi không dám nhìn Vũ Hồng Minh.

Vũ Hồng Minh khoác tay, sắc mặt trầm xuống nói:

- Thôi, do chính con quyết định, ta không ép cháu vào công ty, đi ăn cơm!

Diệc Tâm Đồng có chút khổ sở nhìn Vũ Hồng Minh, nội tâm đang giãy giụa.

Tiệc sinh nhật Vũ Lạc Trạch vào sáng hôm sau. Sáng sớm người làm trong biệt thự đều đã bận rộn, Diệc Tâm Đồng cũng dậy sớm theo, đứng trên cầu thang xoắn ốc, đôi tay níu lấy thành chắn, nhìn phía dưới phòng khách trưng bày một chiếc đàn dương cầm, khóe miệng không tự chủ tràn ra một tia cười.

Vũ Lạc Trạch một thân âu phục đi tới phía sau của cô, ánh mắt theo tầm mắt của cô nhìn về phía piano, cười nói:

- Đồng Đồng sẽ đàn dương cầm đúng không?

- Ây. . . . . . anh muốn làm cái gì?

- Vì anh đàn một khúc? Làm quà sinh nhật thì sao? - Tay anh xoa tóc của cô cười nói.

Diệc Tâm Đồng sững sờ, trên mặt đỏ ửng khả nghi, vuốt tóc cười nói:

- Anh, thật xin lỗi, anh không nói em còn thực sự quên chuẩn bị quà tặng!

- Vậy thì đồng ý đề nghị của anh. - Khóe miệng của anh giương lên, khẽ cười nói.

Cô gật đầu một cái:

- Uh!

Tay của anh đặt trên đầu cô vỗ nhẹ:

- Anh rất mong đợi.

- Anh trai, không nên quá mong đợi, em sợ đánh lên sẽ hù dọa khách trong phòng của anh! - Cô trêu ghẹo nói.

- Ha ha, vậy phải xem bản lãnh của em! Anh đi xuống chào hỏi khách, em cũng đừng mò mẫm đứng ở chỗ này, đi xuống chào hỏi khách hoặc là. . . . . . - Anh cười mập mờ bên tai của cô nói – Hôm nay Dương cũng tới.

Nghe vậy, sắc mặt của cô trắng bệch.

Chapter
1 Chương 1: Không đắc tội nổi
2 Chương 2: Không khí mập mờ
3 Chương 3: Cứ như vậy
4 Chương 4: Chủ đề vẫn vậy
5 Chương 5: Đi đón anh
6 Chương 6: Chuyển ra nơi khác
7 Chương 7: Người đàn ông này là người rất tốt
8 Chương 8: Trong mắt cực kỳ bi thương
9 Chương 9: Thói quen đáng sợ
10 Chương 10: Gặp nguy hiểm
11 Chương 11: Đúng hẹn mà đến
12 Chương 12: Chờ người đến
13 Chương 13: Bị thương
14 Chương 14: Em có thể làm dịu cơn đau
15 Chương 15: Một trận đau nhức ngột ngạt
16 Chương 16: Tại sao không đi
17 Chương 17: Đi tắm nước lạnh
18 Chương 18: Gặp nhau trong bữa tiệc
19 Chương 19: Làm anh mất hứng
20 Chương 20: Rời cuộc sớm
21 Chương 21: Có phần vui mừng
22 Chương 22: Vẫn chưa quen
23 Chương 23: Anh làm
24 Chương 24: Cùng xem biểu diễn với anh
25 Chương 25: Nhớ nhung mùi vị
26 Chương 26: Cùng anh đi ra ngoài
27 Chương 27: Trong rượu có bỏ thuốc
28 Chương 28: Tắm vòi hoa sen toàn thân
29 Chương 29: Không được qua đây
30 Chương 30: Hai người đàn ông này tranh đoạt
31 Chương 31: Đi công tác Hawaii
32 Chương 32
33 Chương 33: Cô còn có thể vẽ tranh
34 Chương 34: Có nghĩ tới chuyện lập gia đình không?
35 Chương 35: Bất ngờ ngoài ý muốn
36 Chương 36: Không tới lượt em xen vào
37 Chương 37: Anh thật khốn khiếp
38 Chương 38: Cô có thể quay về rồi
39 Chương 39: Chuyến bay sớm mai
40 Chương 40: Chẳng hay biết gì!
41 Chương 41: Mị Ảnh
42 Chương 42: Tôi sẽ không yêu em
43 Chương 43: Anh có tới hay không?
44 Chương 44: Trừng phạt vì không nghe lời
45 Chương 45: Sợ trừng phạt
46 Chương 46: Trêu chọc số phận của cô
47 Chương 47: Say rượu vì bi thương
48 Chương 48: Ăn năn vì say rượu
49 Chương 49: Sau này sẽ không tùy tiện uống rượu
50 Chương 50: Có thể làm bạn trai của em không?
51 Chương 51: Anh là ai của cô ấy?
52 Chương 52: Phạm vào tối kỵ của anh
53 Chương 53: Không muốn làm hư em
54 Chương 54: Cậu ta trở về
55 Chương 55: Đừng dây dưa với con ta
56 Chương 56: Xin hãy giúp em
57 Chương 57: Cô mất tích
58 Chương 58: Không chiếm được ích lợi
59 Chương 59: Em không sao
60 Chương 60: Người tình nhỏ của anh ấy
61 Chương 61: Lồng nhốt sủng vật
62 Chương 62: Thì ra là có chỗ dựa
63 Chương 63: Nhận thức cô làm con gái nuôi
64 Chương 64: Chuyện của tôi ông đừng nhúng tay vào
65 Chương 65: Cô không phải thiên kim tiểu thư
66 Chương 66: Thả chó cắn người
67 Chương 67: Tôi không cắn hắn
68 Chương 68: Anh sử dụng quan hệ
69 Chương 69: Tâm bị tổn thương
70 Chương 70: Trò đùa kích thích
71 Chương 71: Sống không bằng chết
72 Chương 72: Có phải rất khó chịu không?
73 Chương 73: Trò chơi mạo hiểm
74 Chương 74: Cẩn thận rắn
75 Chương 75: Tổn thương cơ thể
76 Chương 76: Xảy ra chuyện
77 Chương 77: Ít làm phiền tôi
78 Chương 78: Xảy ra chút chuyện
79 Chương 79: Sau khi ngất xỉu
80 Chương 80: Phát sinh biến cố
81 Chương 81: Chơi trò mất tích
82 Chương 82: Rất khó chịu + một số thông tin
83 Chương 83: Chuẩn bị yêu em
84 Chương 84: Quyến rũ đàn ông khác
85 Chương 85: Bất kể thế nào cũng sẽ không bỏ lại
86 Chương 86: Quỳ xuống lau giày
87 Chương 87: Sinh nhật cũng là ngày kết hôn
88 Chương 88: Lừa gạt cô
89 Chương 89: Mượn phụ nữ của anh vui đùa một chút
90 Chương 90: Câu đố thân thế
91 Chương 91: Cậu ta không xứng với con
92 Chương 92: Anh ghen thật đáng yêu
93 Chương 93: Chọn lễ phục
94 Chương 94: Không gian kín đáo
95 Chương 95: Thứ trong bụng
96 Chương 96: Tiểu Tam trong truyền thuyết
97 Chương 97: Trúng đạn rơi xuống biển
98 Chương 98: Lựa chọn khó khăn
99 Chương 99: Còn sống trong hồi ức
100 Chương 100: Không mê luyến nữa
101 Chương 101: Hối hận đã kết hôn
102 Chương 102: Nhịn đã đủ lâu
103 Chương 103: Nghe cho kỹ anh thích em
104 Chương 104: Vết đỏ chói mắt
105 Chương 105: Đừng nhớ anh ta nữa
106 Chương 106: Người mang bệnh
107 Chương 107: Chân đau tâm tàn
108 Chương 108: Mang thai
109 Chương 109: Cánh cửa tự do
110 Chương 110: Giữ lại một chút tôn nghiêm
111 Chương 111: Cha đứa bé là người khác
112 Chương 112: Trò chuyện vài câu
113 Chương 113: Thỏa hiệp
114 Chương 114: Không muốn kết hôn
115 Chương 115: Phỏng mu bàn tay
116 Chương 116: Chứng u buồn trước hôn nhân
117 Chương 117: Thời gian ở cùng nhau
118 Chương 118: Cái hộp nhỏ có chứa lời nguyền
119 Chương 119: Lễ cưới màu trắng
120 Chương 120: Mang theo lòng của cô đi
121 Chương 121: Ôm tiếc nuối vượt qua
122 Chương 122: Hôn lễ thành tang lễ
123 Chương 123: Diện mạo anh và anh ấy rất giống
124 Chương 124: Nhìn xuyên qua mặt anh
125 Chương 125: Có thể tháo mặt nạ xuống không
126 Chương 126: Trúng độc vẫn là như thế nào
127 Chương 127: Thủ lĩnh phía sau màn của Ghost
128 Chương 128: Làm bộ không thèm để ý
129 Chương 129: Có điểm giống bữa tối dưới nến
130 Chương 130: Không khí rất quỷ dị
131 Chương 131: Đây không phải là lấy lòng
132 Chương 132: Nợ quá nhiều
133 Chương 133: Sẽ không thể an phận
134 Chương 134: Rốt cuộc là ai hơn thua với ai
135 Chương 135: Phát hiện bí mật của anh
136 Chương 136: Đây mới thật sự là anh
137 Chương 137: Một tát này anh đáng bị
138 Chương 138: Đại kết cục đầu
139 Chương 139: Đại kết cục giữa
140 Chương 140: Đại kết cục cuối
Chapter

Updated 140 Episodes

1
Chương 1: Không đắc tội nổi
2
Chương 2: Không khí mập mờ
3
Chương 3: Cứ như vậy
4
Chương 4: Chủ đề vẫn vậy
5
Chương 5: Đi đón anh
6
Chương 6: Chuyển ra nơi khác
7
Chương 7: Người đàn ông này là người rất tốt
8
Chương 8: Trong mắt cực kỳ bi thương
9
Chương 9: Thói quen đáng sợ
10
Chương 10: Gặp nguy hiểm
11
Chương 11: Đúng hẹn mà đến
12
Chương 12: Chờ người đến
13
Chương 13: Bị thương
14
Chương 14: Em có thể làm dịu cơn đau
15
Chương 15: Một trận đau nhức ngột ngạt
16
Chương 16: Tại sao không đi
17
Chương 17: Đi tắm nước lạnh
18
Chương 18: Gặp nhau trong bữa tiệc
19
Chương 19: Làm anh mất hứng
20
Chương 20: Rời cuộc sớm
21
Chương 21: Có phần vui mừng
22
Chương 22: Vẫn chưa quen
23
Chương 23: Anh làm
24
Chương 24: Cùng xem biểu diễn với anh
25
Chương 25: Nhớ nhung mùi vị
26
Chương 26: Cùng anh đi ra ngoài
27
Chương 27: Trong rượu có bỏ thuốc
28
Chương 28: Tắm vòi hoa sen toàn thân
29
Chương 29: Không được qua đây
30
Chương 30: Hai người đàn ông này tranh đoạt
31
Chương 31: Đi công tác Hawaii
32
Chương 32
33
Chương 33: Cô còn có thể vẽ tranh
34
Chương 34: Có nghĩ tới chuyện lập gia đình không?
35
Chương 35: Bất ngờ ngoài ý muốn
36
Chương 36: Không tới lượt em xen vào
37
Chương 37: Anh thật khốn khiếp
38
Chương 38: Cô có thể quay về rồi
39
Chương 39: Chuyến bay sớm mai
40
Chương 40: Chẳng hay biết gì!
41
Chương 41: Mị Ảnh
42
Chương 42: Tôi sẽ không yêu em
43
Chương 43: Anh có tới hay không?
44
Chương 44: Trừng phạt vì không nghe lời
45
Chương 45: Sợ trừng phạt
46
Chương 46: Trêu chọc số phận của cô
47
Chương 47: Say rượu vì bi thương
48
Chương 48: Ăn năn vì say rượu
49
Chương 49: Sau này sẽ không tùy tiện uống rượu
50
Chương 50: Có thể làm bạn trai của em không?
51
Chương 51: Anh là ai của cô ấy?
52
Chương 52: Phạm vào tối kỵ của anh
53
Chương 53: Không muốn làm hư em
54
Chương 54: Cậu ta trở về
55
Chương 55: Đừng dây dưa với con ta
56
Chương 56: Xin hãy giúp em
57
Chương 57: Cô mất tích
58
Chương 58: Không chiếm được ích lợi
59
Chương 59: Em không sao
60
Chương 60: Người tình nhỏ của anh ấy
61
Chương 61: Lồng nhốt sủng vật
62
Chương 62: Thì ra là có chỗ dựa
63
Chương 63: Nhận thức cô làm con gái nuôi
64
Chương 64: Chuyện của tôi ông đừng nhúng tay vào
65
Chương 65: Cô không phải thiên kim tiểu thư
66
Chương 66: Thả chó cắn người
67
Chương 67: Tôi không cắn hắn
68
Chương 68: Anh sử dụng quan hệ
69
Chương 69: Tâm bị tổn thương
70
Chương 70: Trò đùa kích thích
71
Chương 71: Sống không bằng chết
72
Chương 72: Có phải rất khó chịu không?
73
Chương 73: Trò chơi mạo hiểm
74
Chương 74: Cẩn thận rắn
75
Chương 75: Tổn thương cơ thể
76
Chương 76: Xảy ra chuyện
77
Chương 77: Ít làm phiền tôi
78
Chương 78: Xảy ra chút chuyện
79
Chương 79: Sau khi ngất xỉu
80
Chương 80: Phát sinh biến cố
81
Chương 81: Chơi trò mất tích
82
Chương 82: Rất khó chịu + một số thông tin
83
Chương 83: Chuẩn bị yêu em
84
Chương 84: Quyến rũ đàn ông khác
85
Chương 85: Bất kể thế nào cũng sẽ không bỏ lại
86
Chương 86: Quỳ xuống lau giày
87
Chương 87: Sinh nhật cũng là ngày kết hôn
88
Chương 88: Lừa gạt cô
89
Chương 89: Mượn phụ nữ của anh vui đùa một chút
90
Chương 90: Câu đố thân thế
91
Chương 91: Cậu ta không xứng với con
92
Chương 92: Anh ghen thật đáng yêu
93
Chương 93: Chọn lễ phục
94
Chương 94: Không gian kín đáo
95
Chương 95: Thứ trong bụng
96
Chương 96: Tiểu Tam trong truyền thuyết
97
Chương 97: Trúng đạn rơi xuống biển
98
Chương 98: Lựa chọn khó khăn
99
Chương 99: Còn sống trong hồi ức
100
Chương 100: Không mê luyến nữa
101
Chương 101: Hối hận đã kết hôn
102
Chương 102: Nhịn đã đủ lâu
103
Chương 103: Nghe cho kỹ anh thích em
104
Chương 104: Vết đỏ chói mắt
105
Chương 105: Đừng nhớ anh ta nữa
106
Chương 106: Người mang bệnh
107
Chương 107: Chân đau tâm tàn
108
Chương 108: Mang thai
109
Chương 109: Cánh cửa tự do
110
Chương 110: Giữ lại một chút tôn nghiêm
111
Chương 111: Cha đứa bé là người khác
112
Chương 112: Trò chuyện vài câu
113
Chương 113: Thỏa hiệp
114
Chương 114: Không muốn kết hôn
115
Chương 115: Phỏng mu bàn tay
116
Chương 116: Chứng u buồn trước hôn nhân
117
Chương 117: Thời gian ở cùng nhau
118
Chương 118: Cái hộp nhỏ có chứa lời nguyền
119
Chương 119: Lễ cưới màu trắng
120
Chương 120: Mang theo lòng của cô đi
121
Chương 121: Ôm tiếc nuối vượt qua
122
Chương 122: Hôn lễ thành tang lễ
123
Chương 123: Diện mạo anh và anh ấy rất giống
124
Chương 124: Nhìn xuyên qua mặt anh
125
Chương 125: Có thể tháo mặt nạ xuống không
126
Chương 126: Trúng độc vẫn là như thế nào
127
Chương 127: Thủ lĩnh phía sau màn của Ghost
128
Chương 128: Làm bộ không thèm để ý
129
Chương 129: Có điểm giống bữa tối dưới nến
130
Chương 130: Không khí rất quỷ dị
131
Chương 131: Đây không phải là lấy lòng
132
Chương 132: Nợ quá nhiều
133
Chương 133: Sẽ không thể an phận
134
Chương 134: Rốt cuộc là ai hơn thua với ai
135
Chương 135: Phát hiện bí mật của anh
136
Chương 136: Đây mới thật sự là anh
137
Chương 137: Một tát này anh đáng bị
138
Chương 138: Đại kết cục đầu
139
Chương 139: Đại kết cục giữa
140
Chương 140: Đại kết cục cuối