Chương 96: Ngàn cân treo sợi tóc

"Vân Hề, Vân Hề..."
Thấy Xa Vân Hề lao ra, Lục Nhĩ Nhã hết sức hoảng sợ. Nàng không biết Vân Hề lại hành động như vậy, sau khi ngây người, Lục Nhĩ Nhã hướng Xa Vân Hề hô to.
"Nhĩ Nhã, cô chạy qua bên Đường Mạc Dao đi, lẹ lên."
Xa Vân Hề vồ tới giật lấy súng lục trong tay của Đường đại thiếu, nàng biết bằng sức mạnh của chính mình căn bản không đánh lại người đàn ông này, nàng chỉ là muốn tranh thủ thời gian để Lục Nhĩ Nhã an toàn trở về bên cạnh Đường Mạc Dao.
Nghe Xa Vân Hề giọng nói khó nhọc, Lục Nhĩ Nhã khóc. Nàng biết Xa Vân Hề vì muốn tốt cho nàng, vì thế nàng nhanh chóng chạy tới chổ Đường Mạc Dao.
"Nữ nhân ngu si, lại dám tập kích tao."
Đường đại thiếu tức giận mắng to, hắn vừa cùng Xa Vân Hề giành giật vừa mắng người. Súng lục trong tay hắn tuy bị Xa Vân Hề cướp đi, nhưng Xa Vân Hề bị mình áp chế cũng không có cơ hội nổ súng.
"Mạc Dao, Mạc Dao, nhanh cứu Vân Hề, nhanh đi."
Lục Nhĩ Nhã cầm lấy tay Đường Mạc Dao hô lớn, mà ở một bên Quan Di Tình không biết phát sinh cái gì, cô chỉ biết là Xa Vân Hề đang gặp nguy hiểm.
Từ lúc vừa bắt đầu, trong đây đã thành hai nhóm người đối lập. Người của Xa Vân Hề và Đường Mạc Dao một bên, người của Đường đại thiếu một bên.
Song phương giơ súng chĩa vào nhau, đôi mắt mỗi người không hề dám lay động.
"Mạc Dao, Vân Hề làm sao? Nàng bị làm sao?"
Quan Di Tình cau mày, hoang mang níu tay Đường Mạc Dao. Giọng nói như khóc, cô rất sợ Xa Vân Hề xảy ra chuyện, sợ nàng sẽ không bao giờ quấn quít lấy mình nữa, không được ăn những món khó ăn của nàng nữa. Sợ không hơi ấm của nàng, còn có hương vị riêng của nàng.
"Đừng lo lắng, tôi sẽ bảo vệ tốt cho Vân Hề, mọi người..."
Chưa nói hết câu, mọi người liền nghe thấy "Đùng" một tiếng súng vang, tất cả mọi người tập trung ánh mắt về phía kia, nghi hoặc, sợ hãi, còn có khủng hoảng.
"Vân Hề, Vân Hề..."
Lục Nhĩ Nhã như phát điên chạy tới bên cạnh Xa Vân Hề, lúc này xuất hiện một nhóm người khác đi vào trực tiếp chế phục người của Đường đại thiếu.
Ôm Xa Vân Hề ngã trên mặt đất, Lục Nhĩ Nhã không biết làm sao, tất cả đến quá nhanh, quá đột ngột.
"Vân Hề, cô sẽ không có chuyện gì, chúng ta đi bệnh viện, liền đi bệnh viện."
Lục Nhĩ Nhã dùng hết sức lực ôm lấy Xa Vân Hề gầy yếu, chỉ là bản thân mình cũng nhỏ bé, căn bản không ôm nổi Xa Vân Hề.
Đường đại thiếu nhìn thấy trước ngực Xa Vân Hề máu tươi chảy ồ ạt, súng trên tay bất động từ khi nào, ánh mắt đầy sợ hãi. Hắn đã giết người, giết Xa gia tam tiểu thư. Hắn vốn chỉ muốn lợi dụng chuyện này hù dọa bọn họ để chiếm đoạt Đường Thị, hiện tại không chỉ giết người, hơn nữa mạng của mình có khi sẽ không còn.
"Cheng" một tiếng, súng rơi trên mặt đất, Đường đại thiếu vô lực quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt, hắn như tội phạm chờ ngày ra tòa phán quyết.
Tất cả mọi chuyện diễn biến nhanh khiến người ta quá mức bất ngờ, Quan Di Tình phải một hồi sau mới phản ứng kịp. Xa Vân Hề trúng đạn rồi, người con gái cô yêu trúng đạn rồi.
"Tiểu Hề Hề, emi ở đâu, em ở đâu?"
Quan Di Tình gào khóc từng tiếng nức nở. Cô muốn chạy về hướng phát ra tiếng súng nhưng đôi mắt lại không nhìn thấy gì, từng bước rối loạn lung tung như một kẻ điên.
"Di Tình, bình tĩnh lại, tôi đưa cô đến đó." Thấy Di Tình hoảng loạn, Đường Mạc Dao chạy đến nắm lấy tay Quan Di Tình. Cô biết, nếu Xa Vân Hề thật sự xảy ra chuyện, Di Tình sẽ điên mất, chắc chắn là sẽ điên.
"Tôi phải tìm được Hề Hề của tôi, nàng có phải là xảy ra chuyện rồi không, có phải hay không?" Quan Di Tình níu chặt cánh tay Đường Mạc Dao như níu lấy nhánh cỏ cứu mạng.
"Tôi dẫn cô đến gặp nàng, đi." Đường Mạc Dao đỡ Quan Di Tình mỏng manh đến bên Xa Vân Hề, bác sĩ đang giúp nàng cầm máu, phải chờ tới đội bác sĩ cấp cứu đến.
"Di Tình, Di Tình..."
Nhìn thấy gương mặt người kia trắng bệch vì lo lâu, Xa Vân Hề trong lòng đau lắm. Lần này nếu mình thật sự chết đi, Di Tình phải làm sao, phải làm sao?
"Tiểu Hề Hề, tiểu Hề Hề, em không có chuyện gì đâu phải không, em sẽ khỏe lại, em không phải muốn kết hôn sao? Tôi đồng ý, bây giờ tôi đồng ý."
Quan Di Tình quỳ trên mặt đất, ôm chặt Xa Vân Hề hơi thở yếu ớt vào trong lồng ngực , Quan Di Tình cảm giác thế giới này đến cả ánh sánh duy nhất của cuộc đời cô cũng sắp tắt, ngay cả thở cũng muốn ngừng lại.
"Em không có chuyện gì, bị thương một chút thôi, sẽ không có chuyện gì. Tình đừng khóc có được hay không, khóc rất xấu, thật sự rất xấu."
Xa Vân Hề dùng một chút sức lực ít ỏi cuối cùng nở nụ cười trên môi, nàng muốn người con gái đang rơi nước mắt này được an lòng. Chỉ là lời nói này quá yếu, chìm lặng trong hơi thở nhỏ nhoi.
"Tiểu Hề Hề, em là một tên lừa gạt, một tên lừa đảo, chảy nhiều máu thế kia làm sao không có chuyện gì được. Em đừng có bất trắc gì, tôi van xin em, nếu như em có chuyện gì rồi thì tôi phải làm sao, tôi làm sao bây giờ, em là sinh mệnh của tôi, là sự sống của tôi."
Quan Di Tình lúc này mới ý thức được, Xa Vân Hề này nếu như thật sự biến mất trên cõi đời này, thế giới của mình một đời sẽ không có ánh sáng. Ngoại trừ màu đen u ám, đến cả một chút màu xám cũng đều không có.
"Di... Di Tình, như... nếu em ra đi... đi rồi, Tình nhất định phải khỏe mạnh... Khỏe mạnh sống tốt..." Muốn nói thật nhiều, cánh tay giơ lên muốn giúp Quan Di Tình lau nước mắt bỗng vô lực buông xuống, bất động.
"Tiểu Hề Hề... Tiểu Hề Hề... em làm sao rồi, em nói chuyện đi "
Quan Di Tình dùng sức lay lay Xa Vân Hề, lớn tiếng gào khóc, nhưng không có âm thanh nào đáp lại .
"Bác sĩ, nàng đến thế nào rồi? Ngài nói nhanh đi?" Lục Nhĩ Nhã nắm lấy cổ áo một vị bác sĩ gặng hỏi. Nàng sợ sẽ không còn được gặp lại cái người mình thích 15 năm, sau 15 năm trở thành bạn bè thân thiết, nhưng giờ có thể sẽ xa cách nghìn trùng, người và người không còn thấy nhau nữa.
"Xa tiểu thư mất máu quá nhiều ngất đi. Đội cứu viện vừa đến, lập tức tiến hành giải phẫu."
Một đội nhân viên y tế khẩn trương đi vào, trông trang phục họ mặc tựa hồ thân phận đều không đơn giản.
Sau khi vào, họ mang Xa Vân Hề nhấc lên xe cứu thuơng. Người của Đường đại thiếu bị người của Đường Mạc Dao dẫn đi, mà hắn - Đường Đại Thiếu lại bị người của Phượng gia trực tiếp áp giải.
Tất cả mọi người chạy đến bệnh viện, Xa gia khi nhận được tin tức cũng lập tức đến bệnh viện, thời điểm đó Xa Vân Hề đang phẫu thuật bên trong.
"Di Tình, Hề Hề của chúng ta thế nào rồi?"
Xa mụ mụ luống cuống nhìn Quan Di Tình đang ngồi dưới đất nức nở, con gái của bà lại vào cánh cửa kia, mười năm trước đã qua một lần, nhớ lần đó bà khóc đến không còn nước mắt. Lần này lại con gái bà lại phẫu thuật, bà nên làm như thế nào đây? Muốn khóc lắm, nhưng nhìn đến Quan Di Tình không chút huyết sắc, bà đành nhịn xuống.
"Dì, Hề Hề chảy thật nhiều máu, nàng chảy thật nhiều máu." Cảm nhận được Xa mụ mụ bên cạnh, Quan Di Tình ào vào lòng bà khóc thất thanh. Có thể vì khóc quá lâu đến nỗi giọng nói không phát thành tiếng.
"Sẽ không sao, Hề Hề của chúng ta mệnh rất tốt, Diêm Vương Gia không dám thu nhận nó đâu."
Bà thật sự muốn an ủi cô gái nhỏ này, giờ đây chính bà cũng không biết nên làm như thế nào. Bà so với bất luận người nào đều lo lắng Xa Vân Hề hơn ai hết, đó là con gái của bà, chính bà mang thai 9 tháng 10 ngày sinh ra, bà vẫn chưa chăm sóc yêu thương nàng thật tốt, nàng sao nỡ bỏ bà mà đi.
Bên ngoài phòng giải phẫu chật ních người, trên mặt mỗi người lo lắng không yên. Ai nấy đều giương mắt lên nhìn chằm chằm vào đèn trước phòng giải phẫu.
Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn 5 giờ, rốt cuộc cũng xong. Lúc cửa mở ra, mọi người chạy đến.
"Bác sĩ, con gái của tôi thế nào rồi?"
Xa mụ mụ là người chạy đến đầu tiên, bà nắm lấy tay bác sĩ hỏi. Tay vẫn còn đang run rẩy.
"Phu nhân, tiểu thư giải phẫu rất thành công. Bởi vì mất máu quá nhiều, thân thể tiểu thư lúc trước cũng yếu, cần phải vượt qua giai đoạn nguy hiểm trong 3 ngày sắp tới mới được."
Bác sĩ kiên trì giải thích, người cũng hi vọng bệnh nhân qua được nguy kịch, nhưng tiểu thư bên trong thật sự quá yếu.
"Giai đoạn nguy hiểm, không phải giải phẫu thành công sao, làm sao còn gặp nguy hiểm ?"
Quan Di Tình không chấp nhận câu nói này, Xa Vân Hề vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy kịch, cô làm sao có thể chịu đựng.
"Tiểu thư, Xa tiểu thư vì thân thể của nàng quá kém. Giai đoạn nguy hiểm sẽ là 3 ngày, nhưng nếu như trong vòng nửa tháng vẫn chưa tỉnh lại, nàng có thể biến thành người thực vật."
Bác sĩ cũng đã cố gắng hết sức, cứu sống người đó là chức trách của lương y, huống hồ đây là Xa gia tiểu thư, ai cũng có thể đắc tội, chỉ có Xa gia không được.
"Cái gì mà thực vật? Tiểu Hề Hề mới không thành người sống thực vật, ngài nói dối, ngài lừa gạt người." Quan Di Tình nắm lấy áo khoát màu trắng của bác sĩ bắt đầu lôi kéo như trên truyền hình cảnh một người phụ nữ chanh chua cố tình gây sự.
"Di Tình, bồ bình tĩnh lại, bình tĩnh lại đã." Cơ Huyền Ngọc ôm lấy Quan Di Tình đang phát rồ, cố gắng khiến cô ấy tỉnh táo lại.
Xa mụ mụ nghe bác sĩ nói xong trực tiếp ngất xỉu. Xa Tuấn Hề ôm bà đi tới phòng bệnh. Ngoài hành lang phòng phẫu thậut là một mảnh hỗn loạn, tiếng khóc, tiếng người an ủi lẫn nhau, còn có tiếng bước chân vội vàng qua lại.
Xa Vân Hề được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, cách ly 3 ngày,3 ngày này đối với Xa gia và Quan Di Tình là một thử thách.
Quan Di Tình ngồi ngoài phòng bệnh, cô muốn thật gần với nàng, sợ cách nàng xa qua, khi nàng tỉnh lại sẽ không thấy mình.
Đây là lần đầu cô cảm thấy tuyệt vọng, lúc đôi mắt không thấy gì cô cũng chưa từng sợ hãi như bây giờ, lần này, cô thật sự tuyệt vọng.
Đã từng nghĩ rằng chỉ cần dõi theo nàng là được, cô bị mù đối với nàng đó là gánh nặng. Mà hiện tại nàng đang nằm bất động bên trong, chỉ có cách nhau một bức tường nhưng lại không thể với tới. Mình rốt cuộc có bao nhiêu ngốc, ai là gánh nặng của ai? Chính mình chỉ vì tự ái mà chối từ người con gái mình yêu thương nhất. Có phải ông trời đang trừng phạt mình hay không, ông trời thật muốn mang nàng đi hay sao.
Dựa lưng vào bức tường lạnh, hiện rất muốn khóc, mà nước mắt đã khô từ lâu, buồn cười, đến nước mắt nó cũng không thèm bố thí cho mình giọt nào.
"Di Tình, đừng ngồi đây, con bị cảm rồi làm sao." Quan Dĩ Mạt thấy Quan Di Tình tiều tụy, trong lòng càng thương hơn.
"Cô cô, con muốn ở đây với nàng, con sợ đi rồi nàng sẽ không tìm được con. Nàng hay lạc đường, thường xuyên lạc đường, con muốn ở gần nàng, khi nàng tỉnh lại sẽ nhìn thấy con."
"Con cứ như thế này, Hề Hề chưa tỉnh lại thì con đã ngã bệnh. Nếu thấy con ốm nàng sẽ thương tâm."
Đứa con gái ngu ngốc này, si tình như vậy, Quan Dĩ Mạt không biết nên nói cái gì cho phải.
"Chúng ta lên ghế ngồi được không?"
"Được."
Quan Dĩ Mạt dìu Quan Di Tình ngồi lên ghế, đem nàng ôm vào trong lòng của mình, những lời muốn nói, giờ khắc này không biết nói làm sao. Khi đau thương quá mức, ngôn từ dường như cũng trở nên bất lực.

Chapter
1 Chương 1: Sắc đảm bao thiên
2 Chương 2: Công ty liên hoan
3 Chương 3: Sách Lược Quyến rũ
4 Chương 4: Tôi là thẳng
5 Chương 5: Phu nhân giá lâm
6 Chương 6: Phu nhân phát hỏa
7 Chương 7: Phu nhân mời khách
8 Chương 8: Trông mặt mà bắt hình dong
9 Chương 9: Mỹ thực mê hoặc
10 Chương 10: Chính sách dụ địch
11 Chương 11: Người ta là thành thật
12 Chương 12: Mụ mụ giá lâm
13 Chương 13: Xa mụ mụ thật đáng yêu
14 Chương 14: Về nhà hay ở lại
15 Chương 15: Muốn lưu lại
16 Chương 16: Tôi thích cô
17 Chương 17: Cân nhắc chuyện chúng ta
18 Chương 18: Đêm không ngủ
19 Chương 19: Thích tôi sao
20 Chương 20: Không giống nhau
21 Chương 21: Tổng giám đốc của bồ là...
22 Chương 22: Tình nghĩa bạn bè
23 Chương 23: Không hẹn mà gặp
24 Chương 24: Đưa về nhà
25 Chương 25: Thích hợp yêu
26 Chương 26: Phiên ngoại Cơ Huyền Ngọc - Tiểu Hoàng (1)
27 Chương 27: Phiên ngoại Huyền Ngọc - Tiểu Hoàng (2)
28 Chương 28: Phiên ngoại Du Nhiên - Tử Kỳ (1)
29 Chương 29: Phiên ngoại Du Nhiên - Tử Kỳ (2)
30 Chương 30: Tình yêu bắt đầu
31 Chương 31: Tỷ tỷ đại nhân
32 Chương 32: Hoàng Tử dương cầm
33 Chương 33: Cảnh cáo uy hiếp
34 Chương 34: Yêu tinh chiến tranh lạnh
35 Chương 35: Đi hay không đi
36 Chương 36: Thổ lộ
37 Chương 37: Sinh vật đơn bào
38 Chương 38: Họp Lớp
39 Chương 39: Đã lâu không gặp
40 Chương 40: Âu Dương Tuyết Tự
41 Chương 41: Tình yêu đã hết
42 Chương 42: Buồn bực mất tập trung
43 Chương 43: Lớn mật truy yêu
44 Chương 44: Làm bạn gái
45 Chương 45: Tình đơn phương
46 Chương 46: Là cô sao
47 Chương 47: Hảo tâm hảo ý
48 Chương 48: Bí mật quá khứ
49 Chương 49: Vẫn luôn trong tim
50 Chương 50: Xa mụ mụ chỉ kế
51 Chương 51: Một đêm không chợp mắt
52 Chương 52: Bó hoa hồng
53 Chương 53: Không thể trở lại
54 Chương 54: Suýt chút nữa bị áp
55 Chương 55: Đầu đề bảng tin giải trí
56 Chương 56: Ngờ vực
57 Chương 57: Không thể tin
58 Chương 58: Tình yêu đã ra đi
59 Chương 59: Tình Yêu
60 Chương 60: Đẩy ngã thất bại
61 Chương 61: Anh trai đáng mến
62 Chương 62: Liên tục không ngừng
63 Chương 63: Lặng yên đau lòng
64 Chương 64: Hạnh phúc là tốt rồi
65 Chương 65: Nỗ lực vì yêu
66 Chương 66: Chân tướng là gì
67 Chương 67: Chân tướng đáng sợ
68 Chương 68: Chỉ muốn chở che
69 Chương 69: Trong lòng có nhau
70 Chương 70: Ôn nhu
71 Chương 71: Bảo vệ tình yêu
72 Chương 72: Gia quy hai nhà
73 Chương 73: Yêu một đời
74 Chương 74: Chết cũng không buông tay
75 Chương 75: Người yêu biến mất
76 Chương 76: Hôn mê bất tỉnh
77 Chương 77: Chia ly
78 Chương 78: Tình yêu trở lại
79 Chương 79: Tình là của em
80 Chương 80: Người yêu tới
81 Chương 81: Em là người đáng thương
82 Chương 82: Cô giúp việc
83 Chương 83: Đâu là tình yêu
84 Chương 84: Tổng giám đốc Đường thị
85 Chương 85: Tự tin yêu
86 Chương 86: Bá đạo và ôn nhu
87 Chương 87: Ai nhân từ
88 Chương 88: Ai quyến rũ ai
89 Chương 89: Thiết bị định vị
90 Chương 90: Có kết hôn không
91 Chương 91: Thật dễ thương
92 Chương 92: Gió nổi lên rồi
93 Chương 93: Kiêu ngạo ái tình
94 Chương 94: Lấy thân mình mạo hiểm
95 Chương 95: Nguy hiểm đến gần
96 Chương 96: Ngàn cân treo sợi tóc
97 Chương 97: Sau khi lành bệnh
98 Chương 98: Hương vị của hạnh phúc
99 Chương 99: Phiên ngoại một
100 Chương 100: Phiên ngoại hai
101 Chương 101: Phiên ngoại ba
Chapter

Updated 101 Episodes

1
Chương 1: Sắc đảm bao thiên
2
Chương 2: Công ty liên hoan
3
Chương 3: Sách Lược Quyến rũ
4
Chương 4: Tôi là thẳng
5
Chương 5: Phu nhân giá lâm
6
Chương 6: Phu nhân phát hỏa
7
Chương 7: Phu nhân mời khách
8
Chương 8: Trông mặt mà bắt hình dong
9
Chương 9: Mỹ thực mê hoặc
10
Chương 10: Chính sách dụ địch
11
Chương 11: Người ta là thành thật
12
Chương 12: Mụ mụ giá lâm
13
Chương 13: Xa mụ mụ thật đáng yêu
14
Chương 14: Về nhà hay ở lại
15
Chương 15: Muốn lưu lại
16
Chương 16: Tôi thích cô
17
Chương 17: Cân nhắc chuyện chúng ta
18
Chương 18: Đêm không ngủ
19
Chương 19: Thích tôi sao
20
Chương 20: Không giống nhau
21
Chương 21: Tổng giám đốc của bồ là...
22
Chương 22: Tình nghĩa bạn bè
23
Chương 23: Không hẹn mà gặp
24
Chương 24: Đưa về nhà
25
Chương 25: Thích hợp yêu
26
Chương 26: Phiên ngoại Cơ Huyền Ngọc - Tiểu Hoàng (1)
27
Chương 27: Phiên ngoại Huyền Ngọc - Tiểu Hoàng (2)
28
Chương 28: Phiên ngoại Du Nhiên - Tử Kỳ (1)
29
Chương 29: Phiên ngoại Du Nhiên - Tử Kỳ (2)
30
Chương 30: Tình yêu bắt đầu
31
Chương 31: Tỷ tỷ đại nhân
32
Chương 32: Hoàng Tử dương cầm
33
Chương 33: Cảnh cáo uy hiếp
34
Chương 34: Yêu tinh chiến tranh lạnh
35
Chương 35: Đi hay không đi
36
Chương 36: Thổ lộ
37
Chương 37: Sinh vật đơn bào
38
Chương 38: Họp Lớp
39
Chương 39: Đã lâu không gặp
40
Chương 40: Âu Dương Tuyết Tự
41
Chương 41: Tình yêu đã hết
42
Chương 42: Buồn bực mất tập trung
43
Chương 43: Lớn mật truy yêu
44
Chương 44: Làm bạn gái
45
Chương 45: Tình đơn phương
46
Chương 46: Là cô sao
47
Chương 47: Hảo tâm hảo ý
48
Chương 48: Bí mật quá khứ
49
Chương 49: Vẫn luôn trong tim
50
Chương 50: Xa mụ mụ chỉ kế
51
Chương 51: Một đêm không chợp mắt
52
Chương 52: Bó hoa hồng
53
Chương 53: Không thể trở lại
54
Chương 54: Suýt chút nữa bị áp
55
Chương 55: Đầu đề bảng tin giải trí
56
Chương 56: Ngờ vực
57
Chương 57: Không thể tin
58
Chương 58: Tình yêu đã ra đi
59
Chương 59: Tình Yêu
60
Chương 60: Đẩy ngã thất bại
61
Chương 61: Anh trai đáng mến
62
Chương 62: Liên tục không ngừng
63
Chương 63: Lặng yên đau lòng
64
Chương 64: Hạnh phúc là tốt rồi
65
Chương 65: Nỗ lực vì yêu
66
Chương 66: Chân tướng là gì
67
Chương 67: Chân tướng đáng sợ
68
Chương 68: Chỉ muốn chở che
69
Chương 69: Trong lòng có nhau
70
Chương 70: Ôn nhu
71
Chương 71: Bảo vệ tình yêu
72
Chương 72: Gia quy hai nhà
73
Chương 73: Yêu một đời
74
Chương 74: Chết cũng không buông tay
75
Chương 75: Người yêu biến mất
76
Chương 76: Hôn mê bất tỉnh
77
Chương 77: Chia ly
78
Chương 78: Tình yêu trở lại
79
Chương 79: Tình là của em
80
Chương 80: Người yêu tới
81
Chương 81: Em là người đáng thương
82
Chương 82: Cô giúp việc
83
Chương 83: Đâu là tình yêu
84
Chương 84: Tổng giám đốc Đường thị
85
Chương 85: Tự tin yêu
86
Chương 86: Bá đạo và ôn nhu
87
Chương 87: Ai nhân từ
88
Chương 88: Ai quyến rũ ai
89
Chương 89: Thiết bị định vị
90
Chương 90: Có kết hôn không
91
Chương 91: Thật dễ thương
92
Chương 92: Gió nổi lên rồi
93
Chương 93: Kiêu ngạo ái tình
94
Chương 94: Lấy thân mình mạo hiểm
95
Chương 95: Nguy hiểm đến gần
96
Chương 96: Ngàn cân treo sợi tóc
97
Chương 97: Sau khi lành bệnh
98
Chương 98: Hương vị của hạnh phúc
99
Chương 99: Phiên ngoại một
100
Chương 100: Phiên ngoại hai
101
Chương 101: Phiên ngoại ba