Chương 59: Hệ số nguy hiểm

"Anh..." Tô Thiên Kiều run rẩy chỉ tay vào người đàn ông có gương mặt tươi cười đó, rồi rụt phắt tay về, nói với tài xế: "Dừng xe."

"KÉT." Tiếng thắng gấp vang lên, không ngờ chiếc xe thật sự ngừng lại bên vệ đường.

Kỷ Vân Huy ngạc nhiên nhìn tài xế, rồi lại nhìn Tô Thiên Kiều.

Lúc bình thường, không biết đã có bao nhiêu người phụ nữ cãi nhau với anh, thét "dừng lại" trên chiếc xe này, tài xế đã coi như chuyện cơm bữa, chưa từng ngừng lại thật sự bao giờ.

Nhưng khi nãy lúc Tô Thiên Kiều kêu dừng xe, mặc dù giọng nói của cô không lớn, cũng chẳng chói tai lắm, nhưng không biết vì sao mà tài xế lại đậu xe bên đường.

Một khi cô hét lên, sẽ khiến cho người khác có cảm giác cô là cô chiêu cao quý, công chúa đã ra mệnh lệnh, bậc dân thường như tài xế không thể không ngừng xe ngay lập tức được, vốn dĩ ông ta không kịp nghĩ nhiều, chỉ vì đã quen hầu hạ người khác, đây là phản ứng cơ thể theo bản thân lúc đối mặt với có địa vị cao mà thôi.

"Em muốn đi đâu?" Tô Thiên Kiều vừa mở cửa xe, còn chưa kịp bước xuống, cánh tay cô lại bị Kỷ Vân Huy nhanh chóng nắm chặt: "Hiện giờ em đi rồi, tôi biết về ăn nói với chị hai em thế nào đây? Nào, lên xe đi!"

"Anh muốn nói thế nào thì nói thế đó, nếu như anh nghĩ nắm được một bức hình trong tay bèn có thể muốn làm thì làm, thế thì cứ thử mà xem, tôi nghĩ ít nhất Minh Dương cũng sẽ tin tưởng tôi!" Tô Thiên Kiều buột miệng nói.

"Minh Dương?" Kỷ Vân Huy nhíu mày, bàn tay không buông lỏng ra, anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em với cậu ta thân thiết với nhau từ bao giờ đấy?"

Tô Thiên Kiều đáp: "Đương nhiên rồi, nếu không có anh ấy thì làm sao tôi về đây được?"

"Ồ, hóa ra là thế!" Kỷ Vân Huy híp mắt lại rồi nói: "Được rồi, tôi đảm bảo sẽ không ức hiếp em nữa đâu, em lên xe đi!"

"Không cần đâu, tôi đi một mình được rồi." Tô Thiên Kiều từ chối.

"Cô nhóc, đừng để tôi cảm thấy em là người khó tính, đừng nghĩ rằng tôi không dám công khai mấy tấm hình đó ra ngoài, tôi nói được làm được, nếu như em muốn dàn xếp cho ổn thỏa thì chi bằng chúng ta mỗi người nhường một bước, bây giờ chúng ta ra hồ bơi, đến 10 giờ, tôi sẽ dẫn em qua chỗ anh tôi, hôm nay anh tôi có việc phải làm, tới 10 giờ mới về đến cục!" Kỷ Vân Huy nói.

Tô Thiên Kiều nhìn thấy gương mặt của anh ta hết sức nghiêm túc, cô suy nghĩ trong giây lát rồi đáp: "Được rồi, nhưng nếu anh còn đụng tay đụng chân vô người tôi nữa thì tôi tuyệt đối không tin tưởng anh thêm lần nào nữa đâu."

Kỷ Vân Huy cười tủm tỉm, kéo cô lên xe, đóng cửa lại: "Lái xe đi."

Tô Thiên Kiều hít sâu một hơi, tự dặn mình phải bình tĩnh mới được.

Khi nãy không phải cô muốn đi thật, chẳng qua chỉ muốn hù dọa cái tên vô lại này một chút mà thôi.

Không phải vì chuyện gì khác, mà là vì...theo như đủ loại dấu hiệu ở thời điểm này, nếu Tô Thiên Kiều muốn tìm được cậu chủ cho mau, e là chỉ có thông qua Kỷ Vân Huy mới là cách nhanh nhất.

Cũng có thể chỉ cần Kỷ Tông chịu nói thật, Tô Thiên Kiều có thể biết ngay thân phận của cậu chủ.

Nhưng mà, Kỷ Tông và cậu chủ rất thân thiết với nhau, một khi anh ta biết được thân phận của mình đồng nghĩa với việc cậu chủ cũng sẽ biết.

Mà Kỷ Vân Huy, trong mắt Tô Thiên Kiều, hệ số nguy hiểm của anh ta nhỏ hơn cậu chủ nhiều.

"Đến rồi, thay đồ đi!" Quả nhiên Kỷ Vân Huy rất giữ chữ tín, anh không hề đụng đên Tô Thiên Kiều nữa, bây giờ lại đưa chiếc hộp màu hồng cho Tô Thiên Kiều một cách rất lịch thiệp: "Phòng thay đồ ở bên trong đó, cô vào đi."

"Chỗ này...chỗ này là hồ bơi của anh à?" Tô Thiên Kiều đứng trước cửa hồ bơi quen thuộc, giọng nói vừa có vẻ đau khổ vừa căng thẳng!

"Phải đó, bên ngoài hơi cũ, nhưng tôi vừa trang trí lại bên trong, em vào xem thử xem!" Kỷ Vân Huy mở cửa ra, bên trong một màu xanh thẫm, làn nước trong veo, trang hoàng đầy đủ, trông vừa thoải mái vừa có tính người.

Mặc dù phong cách trang trí ở đây khác hẳn với lúc trước, nhưng mà...nhưng mà Tô Thiên Kiều nhớ rất rõ ràng, nơi này là hồ bơi của cậu chủ.

Tô Thiên Kiều đoán chính xác, người như cậu chủ sao có thể đổi hồ bơi của mình thành hồ dạy bơi cho được, người như anh ấy, không thể nào chịu nổi việc để người khác "đạp lên" món đồ của mình, có thể sẽ bán quách nó đi, nhưng tuyệt đối sẽ không làm những chuyện mà anh ta cho là "phiền phức" ấy.

Đột nhiên tim Tô Thiên Kiều đập thình thịch, cô nhìn nụ cười trên gương mặt Kỷ Vân Huy, rồi cố gắng tỏ ra thân thiện: "Khá đẹp đấy, không ngờ anh lại mua được một hồ bơi xịn như thế này trong nước, lại còn nằm trên đoạn đường vàng nữa

"Đi thay đồ trước đi!" Kỷ Vân Huy cười nói.

Tô Thiên Kiều khẽ gật đầu, quay người đi vào phòng thay đồ.

Cũng không biết Kỷ Vân Huy vô tình hay cố ý, bộ áo tắm này rất hở hang, hoàn toàn có thể so sánh được với mấy bộ bikini của các cô người mẫu!

Nhưng cô cũng không phải là đồ ngốc, lúc đi ra ngoài, trên người có quấn thêm chiếc khăn tắm, rồi nhanh chóng nhảy ùm xuống nước dưới ánh mắt hy vọng rồi lại trở nên thất vọng của Kỷ Vân Huy, cười ha ha nói: "Đi bơi vào mùa hè đúng là thích thật, anh mua hồ bơi này từ người nào vậy nhỉ? Chắc chắn người đó rất có đầu óc, từ rất nhiều năm trước mà đã biết mua thứ đồ như vậy về đầu tư rồi!"

Kỷ Vân Huy nhanh chóng bơi về phía Tô Thiên Kiều, cười bảo: "Mua lại từ tay một người bạn bên nước ngoài của tôi, lúc cậu ta vừa mới về nước, trùng hợp làm sao mà mua được hồ bơi này, hơn nữa...trùng hợp hơn nữa là, căn nhà của cậu ta nằm kế bên biệt thự của họ Thẩm!"

"Biệt thự nhà họ Thẩm à?" Tô Thiên Kiều kinh ngạc trừng to mắt, rồi lập tức ý thức được bản thân mình mất khống chế, bèn bình tĩnh lại đôi chút, tùy tiện hỏi: "Trùng hợp thật nhỉ, bên trái hay bên phải thế?"

Hai bên trái phải cạnh nhà họ Thẩm đều có người ở cơ mà...

"Bên trái, đứng trên sân thượng nhà họ Thẩm có thể nhìn thấy đấy!" Kỷ Vân Huy hờ hững đáp.

"Vậy, vậy à...Đúng là trùng hợp thật!" Móng tay Tô Thiên Kiều chợt đâm mạnh vào lòng bàn tay, làm đỏ ửng một vùng da, nhưng cô lại không hề cảm thấy đau đớn.

Trùng hợp, đúng thật là trùng hợp.

Cũng có nghĩa là, người bán hồ bơi này và người bán biệt thự là cùng một người...Tìm hiểu đến tận gốc rễ chắc chắn sẽ tìm được cậu chủ.

Tô Thiên Kiều hết sức căng thẳng, dường như gương mặt của cậu chủ đã gần trong gang tấc vậy, chỉ còn sót lại mỗi tấm khăn che mặng mỏng thần bí mà thôi...

"Cô nhóc, em sao thế?" Kỷ Vân Huy nhìn vẻ mặt lơ đễnh của Tô Thiên Kiều rồi hỏi.

"Tủm..." Dưới ánh mắt nóng bỏng của Kỷ Vân Huy, đột nhiên nhảy ùm vào trong nước, bơi qua bơi lại hai vòng, từ từ bình ổn lại tâm trạng sốt ruột của mình…

"Cô nhóc, em bơi khá thật!" Kỷ Vân Huy hệt như một tuýp thuốc cao vô lại, ưa dính chặt lấy Tô Thiên Kiều, một khi Tô Thiên Kiều ngừng lại không bơi nữa thì anh ta sẽ nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt cô, nhìn vào ngực cô chăm chú như "mắt hổ nhìn mồi.".

Tô Thiên Kiều ổn định lại cảm xúc của mình, im lặng một chốc rồi nói: "Hồ bơi của anh thoải mái thật, tôi chỉ thấy hơi kỳ lạ, người bạn đó của anh vừa mới từ nước ngoài về mà lại gặp được món hời này, còn anh, sao anh không phát hiện nó trước anh ta chứ?"

Giọng nói nhuốm vẻ trêu chọc của cô, quả nhiên đã khiến người đàn ông kiêu ngạo như Kỷ Vân Huy hơi không vui.

Anh ta nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không phải là cậu ta giỏi, thật ra hồ bơi và biệt thự, vào rất nhiều năm về trước, thuộc về cùng một chủ, tôi còn nghe Thanh Thu nói, dường như...trước đây người bán là hàng xóm của bọn họ, một người đàn ông trung niên, có lẽ làm nghề kinh doanh tranh sơn dầu, một ngọn lửa bùng lên hồi bảy năm trước đã đốt cháy căn biệt thự thành tro tàn, chủ nhà đã rao bán rẻ mảnh đất ấy, rồi được họ hàng của bạn tôi mua về, mà một thời gian trước, người mua muốn đi Hongkong làm ăn, bạn tôi có duyên mua lại nó, hôm nay cậu ta có việc muốn nhờ tôi giúp, lại biết tôi yêu thích nơi này nên đành bỏ đi thứ mình yêu thích!"

"Hóa ra là vậy!" Tô Thiên Kiều gật đầu, bỗng dưng tỉnh ngộ: "Ồ, nếu nói như thế thì anh cũng giỏi đấy nhỉ."

Kỷ Vân Huy lại không thấy vui khi nghe những lời mê hoặc của cô, mà đôi mắt hẹp dài nhíu lại, nghi ngờ nói: "Cô nhóc, hứng thú của em thật kỳ lạ, lẽ nào em không thăm dò công ty bách hóa của tôi một chút, xem coi có những mặt hàng nào, nhưng sao lại hứng thú với những thứ này hơn kia chứ?"

Không hổ danh là anh em, ánh mắt nhìn Tô Thiên Kiều chăm chú của anh ta có quá nhiều thành phần giống với Kỷ Tông, dường như chỉ cần nhìn vào mắt anh ta thì sẽ không chịu nổi nữa mà nói toạc hết mọi chuyện ra.

Mặc dù bình thường anh ta là người ưa cợt nhả, nhưng đến lúc này, ánh mắt của anh ta tuyệt đối không thua kém gì người hay thẩm vấn phạm nhân như Kỷ Tông, xem ra anh ta sở hữu tập đoàn lớn như vậy, cũng không phải chỉ dựa vào quan hệ gia đình.

Tô Thiên Kiều gạt đi cảm xúc trong đầu mình, ánh mắt nhìn Kỷ Vân Huy trở nên ảm đạm, cô cười khổ: "Nếu như anh trải qua những chuyện tôi từng trải qua, thì sẽ không giống với những cô gái bình thường chỉ yêu thích phong hoa tuyết nguyệt, nước hoa và quần áo nữa."

Cô than thở một tiếng rồi nói một cách đầy ẩn ý: "Ba mẹ tôi đều đã qua đời, cuộc sống sau này phải dựa vào chính mình, mặc dù bọn họ đã để lại đủ tiền cho tôi sống, nhưng mà...tôi cũng muốn một mối đầu tư, để đảm bảo số tiền của tôi sẽ không mất giá, để sau này tôi không cần phải lo cơm ăn áo mặc, không phải như vậy ư? Bởi thế bây giờ, đã có cao thủ trước mặt tôi, mặc dù tôi rất ghét anh, mặc dù tôi lớn lên ở nước ngoài nhưng tôi vẫn hiểu câu "không ngại học hỏi kẻ dưới" là có ý gì."

Sau khi Thẩm Nghiêng Thành mất tích, di sản của ba mẹ cô ấy chuyển sang nhà họ Thẩm, bây giờ đã đến tay Tô Thiên Kiều.

Cô thầm tính toán trong lòng, nếu có một ngày nàođó, Thẩm Nghiêng Thành thật sự đến tìm cô thì cô sẽ trả số tiền đó lại cho cô ấy, bây giờ cô cũng chỉ mượn tạm mà thôi, chắc chắn sẽ trả, bởi vậy những lời mà cô nói cũng không hoàn toàn là giả dối!

"Vậy thì...nếu có cơ hội, để tôi dắt em đi gặp bạn của tôi ha?" Vốn cứ nghĩ anh ta sẽ khịt mũi xem thường lời nói của Tô Thiên Kiều, ai ngờ anh ta lại nghiêm túc nhìn cô rồi nói, ánh mắt toát ra vẻ chân thành, tuyệt đối không giống đang nói đùa hay ấp ủ mưu toan gì đó.

Tô Thiên Kiều hơi ngẩn người, lập tức quay đầu đi chỗ khác, nói: "Cảm ơn anh!"

Kỷ Vân Huy đáp: "Ừm...không ngờ em mặc được bộ đồ này, lẽ nào...tôi đoán sai rồi?" Anh ta nói dứt lời bèn nhấc cánh tay trái ướt sũng lên, gương mặt vừa có vẻ ngạc nhiên vừa có vẻ nghiêm túc, lập tức khiến ấn tượng tốt mà cô vừa dành cho anh tan biến theo mây khói!

Sau khi hai người bơi xong, Tô Thiên Kiều theo Kỷ Vân Huy đến cục công an của Kỷ Tông, vốn dĩ Tô Thiên Kiều còn lo lắng đến việc phải gặp anh ta, nhưng đến cục công an rồi mới biết Kỷ Tông ra ngoài xử lý công việc chưa về, anh ta lại gặp phải tình huống bất ngờ, chiều nay phải ra tỉnh ngoài công tác nên đã sắp xếp một cấp dưới đáng tin cậy làm giấy tờ cho Tô Thiên Kiều, tin này làm cô thở phào nhẹ nhõm!

Sau khi nhận được giấy chứng nhận, Kỷ Vân Huy cùng cô đi đến văn phòng luật sư làm giấy tờ thừa kế, có lẽ là vì Kỷ Tông không có đi, Tô Thiên Kiều đã yên tâm hẳn.

Chapter
1 Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2 Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3 Chương 3: Khế ước giá trên trời
4 Chương 4: Đưa đi
5 Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6 Chương 6: Hiệp nghị
7 Chương 7: Điều kiện
8 Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9 Chương 9: Cần phải bồi bổ
10 Chương 10: Phải đi bơi
11 Chương 11: Cô… không có tư cách
12 Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13 Chương 13: Giám sát
14 Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15 Chương 15: Anh đang giám sát cô
16 Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17 Chương 17: Ai? ai đi vào?
18 Chương 18: Anh quen ba của cô?
19 Chương 19: Uy hiếp cô
20 Chương 20: Phát sốt
21 Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22 Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23 Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24 Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25 Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26 Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27 Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28 Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29 Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30 Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31 Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32 Chương 32: Cô rất giống ông ta
33 Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34 Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35 Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36 Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37 Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38 Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39 Chương 39: Một tay che bụng
40 Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41 Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42 Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43 Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44 Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45 Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46 Chương 46: Đừng để con hận bà
47 Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48 Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49 Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50 Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51 Chương 51: Đau thương hối hận
52 Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53 Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54 Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55 Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56 Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57 Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58 Chương 58: Nụ cười đắc ý
59 Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60 Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61 Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62 Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63 Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64 Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65 Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66 Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67 Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68 Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69 Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70 Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71 Chương 71: Gần như hôn mê
72 Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73 Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74 Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75 Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76 Chương 76: Hít thở khó khăn
77 Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78 Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79 Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80 Chương 80: Cực kì quyến rũ
81 Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82 Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83 Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84 Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85 Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86 Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87 Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88 Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89 Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90 Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91 Chương 91: Cảm giác
92 Chương 92: Hương thơm tươi mát
93 Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94 Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95 Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96 Chương 96: Chết không nhắm mắt
97 Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98 Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99 Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100 Chương 100: Tư thái lười biếng
101 Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102 Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103 Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104 Chương 104: Thẹn quá thành giận
105 Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106 Chương 106: Quả thật rất đẹp
107 Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108 Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109 Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110 Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111 Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112 Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113 Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114 Chương 114: Thực sự quá đẹp
115 Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116 Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117 Chương 117: Khó lòng mở lời
118 Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119 Chương 119: Lưu ly dễ nát
120 Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121 Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122 Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123 Chương 123: Kích động như thế làm gì
124 Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125 Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126 Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127 Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128 Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129 Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130 Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131 Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132 Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133 Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134 Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135 Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136 Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137 Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138 Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139 Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140 Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141 Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142 Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143 Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144 Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145 Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: Cậu chủ, buổi biểu diễn đặc biệt bắt đầu rồi
2
Chương 2: Trời ơi, thiên kim tiểu thư một thời
3
Chương 3: Khế ước giá trên trời
4
Chương 4: Đưa đi
5
Chương 5: Lồng ngực ấm áp
6
Chương 6: Hiệp nghị
7
Chương 7: Điều kiện
8
Chương 8: Sinh con xong thì rời khỏi!
9
Chương 9: Cần phải bồi bổ
10
Chương 10: Phải đi bơi
11
Chương 11: Cô… không có tư cách
12
Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến
13
Chương 13: Giám sát
14
Chương 14: Anh...đêm nay không về?
15
Chương 15: Anh đang giám sát cô
16
Chương 16: Cô thật sự nên chạy trốn
17
Chương 17: Ai? ai đi vào?
18
Chương 18: Anh quen ba của cô?
19
Chương 19: Uy hiếp cô
20
Chương 20: Phát sốt
21
Chương 21: Làm theo cách ngu ngốc 1
22
Chương 22: Làm theo cách ngu ngốc 2
23
Chương 23: Đèn trong phòng bỗng dưng tắt
24
Chương 24: Cô không có bất kỳ tư cách phản kháng
25
Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
26
Chương 26: Suy nghĩ kỳ lạ
27
Chương 27: Nóng quá, tôi muốn lạnh
28
Chương 28: Tim như muốn ngừng đập
29
Chương 29: Hô hấp ngưng lại
30
Chương 30: Đúng là một người phụ nữ đẹp
31
Chương 31: Bụng dưới phẳng lì
32
Chương 32: Cô rất giống ông ta
33
Chương 33: Muốn chạy rồi đúng không?
34
Chương 34: Ông ta hoàn toàn mắc bẩy rồi!
35
Chương 35: Anh thật sự không cần mạng nữa sao?o?
36
Chương 36: Nam sinh, nữ giết!
37
Chương 37: Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa
38
Chương 38: Người thân huyết mạch tương liên
39
Chương 39: Một tay che bụng
40
Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị
41
Chương 41: Sinh con, thật sự rất đau
42
Chương 42: Nếu như có chuyện gì xảy ra, phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ
43
Chương 43: Một chút dấu vết cũng nhìn không ra
44
Chương 44: Mùi khí ga gay mũi
45
Chương 45: Bạch như, mau buông tôi ra
46
Chương 46: Đừng để con hận bà
47
Chương 47: Anh họ, mau chạy thôi!
48
Chương 48: Lần đầu tiên cảm động như vậy
49
Chương 49: Bất ngờ lớn nhất
50
Chương 50: Đủ bất ngờ hay không
51
Chương 51: Đau thương hối hận
52
Chương 52: Mau dậy đi, cậu uống say rồi
53
Chương 53: Hoàn toàn kinh sợ rồi
54
Chương 54: Nhịp cười duyên dáng
55
Chương 55: Cuối cùng, anh đã nở nụ cười
56
Chương 56: Cảm giác áp bức quen thuộc
57
Chương 57: Tại sao nửa đêm nửa hôm lại ra đây?
58
Chương 58: Nụ cười đắc ý
59
Chương 59: Hệ số nguy hiểm
60
Chương 60: Tôi nào có phải con nít đâu
61
Chương 61: Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy
62
Chương 62: Tin đồn bị lộ ra
63
Chương 63: Cảm giác mê hoặc
64
Chương 64: Cúi đầu nghẹn ngào
65
Chương 65: Tuyệt đối đừng đặt ở trong lòng!
66
Chương 66: Bây giờ cô vừa lòng chưa?
67
Chương 67: Tốt nhất cô đừng đến gần anh ta quá
68
Chương 68: Cô thật sự rất quan tâm
69
Chương 69: Thứ tôi muốn là cô
70
Chương 70: Tôi xảy ra chuyện lớn rồi!
71
Chương 71: Gần như hôn mê
72
Chương 72: Lôi hắn ra ngoài!
73
Chương 73: Là tôi, mở cửa!
74
Chương 74: Đừng nhỏ mọn như thế
75
Chương 75: Người không phải cực kì tỉnh táo
76
Chương 76: Hít thở khó khăn
77
Chương 77: Lẽ nào muốn trở thành trò cười?
78
Chương 78: Sao tôi có thể dừng tay chứ?
79
Chương 79: Cháu cũng có ý với người ta nha
80
Chương 80: Cực kì quyến rũ
81
Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ
82
Chương 82: Cô muốn vào ván cược?
83
Chương 83: Anh chưa vợ, em chưa chồng
84
Chương 84: Cô muốn lợi ích gì?
85
Chương 85: Còn không phải đến đây để diễn trò à
86
Chương 86: Sau lưng vô cùng bất hòa!
87
Chương 87: Cô còn dám cãi lại
88
Chương 88: Củ sen vừa ra khỏi nước
89
Chương 89: Chiến tranh, dường như vô cùng căng thẳng
90
Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán
91
Chương 91: Cảm giác
92
Chương 92: Hương thơm tươi mát
93
Chương 93: Sai lầm lạ lùng
94
Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết
95
Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi
96
Chương 96: Chết không nhắm mắt
97
Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi
98
Chương 98: Tôi không biết hát tình ca
99
Chương 99: Cô muốn lấy mạng tôi sao?
100
Chương 100: Tư thái lười biếng
101
Chương 101: Điều tra thân phận của tôi à?
102
Chương 102: Cái gì là bốn gia tộc lớn
103
Chương 103: Ở nghĩa trang à?
104
Chương 104: Thẹn quá thành giận
105
Chương 105: Có thể có bí mật gì?
106
Chương 106: Quả thật rất đẹp
107
Chương 107: Rụt rè nhút nhát
108
Chương 108: Cô mới bồi tôi có một tối
109
Chương 109: Lòng bàn chân mềm mại
110
Chương 110: Hận vì gặp nhau quá muộn
111
Chương 111: Thiêu thân lao vào lửa
112
Chương 112: Đệ nhất mỹ nhân
113
Chương 113: Cô không muốn qua lại với tôi?
114
Chương 114: Thực sự quá đẹp
115
Chương 115: Nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô
116
Chương 116: Tuyệt đối không được, quá nguy hiểm rồi
117
Chương 117: Khó lòng mở lời
118
Chương 118: Bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay
119
Chương 119: Lưu ly dễ nát
120
Chương 120: Người đẹp tắm nước nhỏ giọt
121
Chương 121: Tôi, muốn uống chút rượu
122
Chương 122: Thật ngon, thật ngon
123
Chương 123: Kích động như thế làm gì
124
Chương 124: Ngạc nhiên mừng rỡ
125
Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo
126
Chương 126: Anh đừng có quá đáng quá
127
Chương 127: Cậu lấy cái gì mà đòi cạnh tranh với tôi
128
Chương 128: Hận, chỉ có hận!
129
Chương 129: Tất cả những thứ này đều là âm mưu
130
Chương 130: Rốt cuộc có muốn lên theo không?
131
Chương 131: Nước mắt rơi như mưa
132
Chương 132: Vợ sắp cưới của tôi là cô?
133
Chương 133: Một cô gái rất đanh đá
134
Chương 134: Đừng làm tổn thương anh ấy
135
Chương 135: Thất thần trong nháy mắt
136
Chương 136: Người giúp việc miễn phí
137
Chương 137: Bé con à, tôi lo lắng cho em
138
Chương 138: Nhịp tim không ngừng tăng nhanh
139
Chương 139: Vợ sắp cưới và người giúp việc
140
Chương 140: Đừng quên cô chính là người của tôi
141
Chương 141: Tôi muốn khiến cô ấy yêu tôi
142
Chương 142: Anh ta...không tổn thương em?!
143
Chương 143: Quan hệ nguy hiểm
144
Chương 144: Thỏ trắng sinh tồn với hổ
145
Chương 145: Tối nay? cùng phòng?!