Nhạc Dao một đường vừa đánh vừa lui, rất nhanh mấy người Trần Lâm đã đến tiếp ứng, lập tức đem hai người hộ ở phía sau. Trần Lâm thấy sắc mặt Nhạc Dao không tốt, lo lắng hỏi: "Nhạc đại nhân bị thương?"
Nhạc Dao cuối cùng có thể thở phào, nhưng vẫn không có ý định thả Thịnh Vũ xuống, nhỏ giọng nói: "Ta trước mang nàng trở về, nơi này giao cho ngươi, không cần nể mặt Liên Mục. Nói cho hắn biết, Liên Tống là ta giết đấy, cần công đạo cứ đến tìm ta."
Trần Lâm nhìn Thịnh Vũ giờ phút này áo ngoài đã bị xé rách, trung y bên trong cũng có chút hỗn loạn, lập tức đoán được tình hình. Chẳng qua Nhạc Dao phát hiện hắn nhìn Thịnh Vũ, lập tức nhíu nhíu mày, xoay người liền cõng Thịnh Vũ rời đi.
Thịnh Vũ nhìn xem tay của nàng, nhịn không được mở miệng nói: "Trước xử lý thương thế của ngươi."
Nhạc Dao mở miệng nói: "Không việc gì, ta đã tự điểm huyệt đạo, sẽ không chảy máu. Y phục của ngươi đều rách, không tiện đứng ở đó cùng một đám nam nhân, chúng ta đi về trước."
Nguyên bản Nhạc Dao đã cho người thu xếp chỗ ở dưới chân núi, nơi đây là một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ, cũng không có đủ vật dụng cần thiết, nhưng lại tiện cho việc tới lui tìm kiếm Thịnh Vũ. Đem Thịnh Vũ đặt lên giường rồi, Nhạc Dao tìm một bộ y phục đưa cho nàng ấy thay, bản thân đi ra ngoài ngồi ở trên ghế mây nhắm mắt nghỉ ngơi. Trải qua một phen giao đấu căng thẳng, nội lực tiêu hao quá nhiều, nàng cũng không còn sức để mà kìm lại vết thương trên cánh tay nữa, lúc này huyệt đạo không cầm giữ được, máu tươi liền bắt đầu chảy ra lần nữa, đau nhức đến không được.
Thịnh Vũ thấy Nhạc Dao nằm trên ghế mây nửa ngày vẫn không động đậy, gương mặt quyến rũ phong tình của nàng ấy giờ phút này nhìn không ra một tia huyết sắc, tái nhợt đến lợi hại, để nàng nhất thời sốt ruột. Nàng miễn cưỡng nhấc lên một tia khí lực đi đến bên Nhạc Dao, gấp giọng nói: "Nhạc Dao, ngươi làm sao vậy? Ngươi có mang thuốc không, ta giúp ngươi xử lý vết thương, ngươi đừng như vậy liền ngủ."
Đại khái là thật sự cuống lên, tiếng nói Thịnh Vũ có một chút run rẩy, ngữ điệu cũng không giống bình thường. Nhạc Dao bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, mở mắt ra cười thở dài: "Ta không sao, chính là quá mệt mỏi. Ngươi lớn tiếng như vậy, ta nơi nào còn ngủ được?"
Thấy nàng mở mắt rồi, Thịnh Vũ lúc này mới đè ép xuống lo lắng, cúi đầu hé miệng nói: "Ngươi trước hết để ta băng bó vết thương, rồi sau đó tiếp tục nghỉ ngơi, được không?"
Nhạc Dao hữu khí vô lực mà nhìn nàng một cái:"Ngươi hiện tại còn đứng không vững, như thế nào giúp ta xử lý vết thương, ta không sao, mấy người Trần Lâm rất nhanh sẽ trở về."
Thịnh Vũ mím môi, không nói một lời mà nhìn nàng, ánh mắt không còn căng thẳng như trước, nhưng giống như ẩn chứa một vùng băng tuyết, để Nhạc Dao có chút lạnh run.
Nhạc Dao đột nhiên nhíu chặt lông mày, tay run rẩy ôm lấy vết thương, hé miệng khẽ rên một tiếng, tựa hồ đang vô cùng đau đớn.
Thịnh Vũ lập tức tới gần nhìn xem vết thương của nàng, lại không biết như thế nào cho phải. Nhạc Dao thấy thế, mở miệng cười nói: "Nàng đừng nhìn ta như vậy, vết thương ta đau, nàng đối ta lạnh lẽo, ta càng đau hơn."
Thịnh Vũ có chút hối hận nhíu lông mày, cố sức đi về phía sau nhà tìm kiếm vài thứ. Nơi này tuy đơn sơ nhưng vẫn có một gian nhà bếp, còn có một giếng nước. Thịnh Vũ loay xoay cả buổi mới múc được một thùng nước lên.
Nhìn nàng lung lay bưng chậu nước đến, Nhạc Dao liền muốn đứng dậy đỡ lấy, lại bị nàng liếc mắt: "Ta chỉ là có chút yếu, vẫn không đến nỗi nào. Ngươi tay phải bị thương, còn muốn làm gì?"
Nhạc Dao thấy nàng nghiêm túc, cũng không dám mở miệng trêu chọc, nhìn xem nàng đem nước để ở một bên, đưa tay cẩn thận từng li từng tí thay mình vén ống tay áo.
Một đao kia chém vào quả thực không nhẹ, vết thương sâu khiến cả cánh tay nhạc Dao tràn đầy vết máu, lúc này vết máu đông lại dính vào y phục, nhìn có chút dọa người.
Thịnh Vũ vốn là mặt không thay đổi xoắn ống tay cho Nhạc Dao, đợi đến lúc lộ ra miệng vết thương, ngón tay thon dài của nàng không nén được run lên. Tay áo bị chém rách dính chặt vào vết thương, hiện tại muốn băng bó, liền phải đem vải vóc nát vụn kia kéo xuống, chỉ là nhìn thấy miệng vết thương dữ tợn hiện ra, Thịnh Vũ trong lòng co thắt, đau đớn đến bực này mà Nhạc Dao có thể chịu đựng lâu như vậy.
Trên trán Thịnh Vũ đã rịn ra một tầng mồ hôi, nàng cẩn thận dùng khăn ướt lau sạch vết máu trên tay Nhạc Dao. Nguyên bản da thịt trắng nõn trong suốt, giờ đây bị một đạo vết thương chiếm cứ, khiến cho lòng Thịnh Vũ nghẹn lại.
Nhạc Dao thấy nàng như vậy, trong lòng cũng không được dễ chịu, vội mở miệng nói: "Nhìn có vẻ dọa người vậy thôi, chứ không sâu lắm, cũng chỉ là vết thương ngoài da. Ta có mang theo thuốc, ngươi giúp ta bôi là tốt rồi."
Thịnh Vũ hít vào một hơi, ngước mắt hỏi: "Thuốc ở nơi nào?"
Nhạc Dao thấy nàng đã thư hoãn một chút, vội đáp lời: "Ta mang theo trong ngực áo, ngươi lấy giúp ta."
Thịnh Vũ không chút do dự, liền với tay vào trong ngực áo Nhạc Dao, bốn phía tìm kiếm. Nhạc Dao thoáng cứng đờ, những vẫn tùy ý động tác của Thịnh Vũ, trong lòng thầm nghĩ thuốc ở ngay đó, nàng ấy vì sao tìm lâu như vậy. Nếu không phải người trước mặt dáng vẻ mười phần đứng đắn, nàng đã cho rằng nàng ấy cố tình đùa giỡn lưu manh.
Cũng không nhiều trì hoãn, Thịnh Vũ liền đã tìm được thuốc, mở nắp bình cúi đầu ngửi ngửi. Dược liệu tỏa ra mùi hương thơm ngát dễ chịu, hẳn là Kim Sang Dược thượng phẩm. Để lọ thuốc xuống, Thịnh Vũ nhíu mày nhìn vết thương của nàng, nhẹ giọng nói: "Sẽ rất đau, ngươi cố gắng nhịn một chút." Một câu nói này rõ ràng mang theo tia ôn nhu, ẩn ở bên trong thanh âm lạnh lùng độc hữu của nàng, càng lộ ra một cỗ tư vị khác thường, khiến cho Nhạc Dao nhất thời sững sờ, mà đúng lúc này, cánh tay phải truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, làm cho nàng hít sâu một hơi. Thịnh Vũ vừa bôi thuốc xong, lập tức kéo vải trắng băng bó tốt cho nàng, động tác nhanh đến nhìn không ra nàng mới vừa rồi còn suy yếu.
Nhạc Dao cắn răng, nhắm lại mắt, cuối cùng cười khổ nói: "Lần này thật sự là đau."
Thịnh Vũ không nói chuyện, dùng ống tay áo lau mồ hôi cho nàng, một lúc sau mới nói thật nhỏ: "Vì sao phải bỏ kiếm đi giết Liên Tống, không có kiếm, cánh tay ngươi thiếu chút nữa liền phế đi."
Nhạc Dao mỉm cười: "Nếu ta không giết hắn, Liên Mục liền sẽ bảo vệ hắn. Mà hắn dám gây ra chuyện như vậy với ngươi, để hắn sống, ngươi sợ là sẽ phải canh cánh trong lòng."
Thịnh Vũ cuống họng động đậy, nhỏ giọng nói:"Ngươi....là bởi vì ta sao?"
Nhạc Dao nhất thời không biết trả lời như thế nào, nàng trước sau không nghĩ tới vấn đề này, lúc ấy xông vào trong phòng, thấy hành vi hắn gây ra với Thịnh Vũ, nàng liền chỉ muốn giết hắn ngay lập tức, cho nên lúc nhìn thấy hắn sắp chạy thoát, phản xạ chính là không chút do dự đem kiếm ném thẳng tới. Nàng cúi đầu tựa hồ có chút suy tư, sau đó nâng lên gương mặt tươi cười sáng rực: "Con người của ta rất là bắt bẻ, người để cho ta ưa thích không nhiều lắm, bây giờ nghĩ lại, trừ đi cửu điện hạ nhà ta, cũng chỉ có ngươi mà thôi."
Thịnh Vũ thẳng tắp nhìn xem nàng, sau một hồi, nhận thấy nàng đã vô cùng mệt mỏi, thấp giọng nói: "Ta nhiều lời rồi, ngươi trước nghỉ ngơi đi."
Trong phòng giường cũng không dọn dẹp xong, Nhạc Dao mấy ngày này một mực căng thẳng như dây cung, thật sự là mệt lợi hại, không đến một lát liền nghiêng đầu ngủ thiếp đi. Thịnh Vũ kéo mền đắp tốt cho nàng, lại ở bên trông coi nàng hồi lâu.
Thẳng đến khi mấy người Trần Lâm trở về, liền muốn vào bẩm báo, Thịnh Vũ quay đầu nhìn hắn, tay làm dấu im lặng ý chỉ Nhạc Dao đang ngủ, Trần Lâm thoáng sững sờ, nhìn Nhạc Dao sắc mặt không tốt nằm trên giường, vội gật gật đầu bước lùi trở ra.
Thịnh Vũ cũng liền đi ra theo hắn, chắp tay đạm nhạt nói: "Tại hạ cảm ơn các vị đã ra tay tương trợ, việc này nguyên nhân bắt nguồn từ ta, Nhạc Dao bị trọng thương, hiện tại mệt mỏi đến lợi hại, có chuyện gì các vị có thể cùng ta thương lượng."
Trần Lâm cùng Si Mị đều hiểu rõ cửu điện hạ cực kỳ xem trọng Thịnh Vũ, dù sao nàng cũng là đệ nhất phú thương kinh thành, ngày sau liền là trợ lực không thể thiếu cho điện hạ, bởi vậy đều gật đầu đáp ứng, nói rõ cùng nàng toàn bộ tình huống Yến Vân Trại lúc này.
☆☆☆
Sau khi Thịnh Vũ được cứu ra, những chuyện còn lại cũng không đáng ngại, mà bên kia, Triệu Tử Nghiễn cùng Phó Ngôn Khanh cuối cùng đã bắt kịp đoàn người vận chuyển quân lương.
Thân phận Phó Ngôn Khanh không thích hợp ở lại trong nhóm người này, Triệu Tử Nghiễn chỉ có thể dặn dò Huyền Thanh cùng Vô Ngôn bảo hộ Phó Ngôn Khanh đến Ích Châu, chính mình thừa dịp màn đêm buông xuống, âm thầm xâm nhập vào nơi đoàn người đóng quân, không một tiếng động lẻn vào doanh trướng cửu điện hạ.
Tư Nhạc đang nằm ngủ ở trong liều, phát hiện có người đột nhập liền tỉnh lại, tay cầm vũ khí muốn hướng người nọ đánh tới, nhưng vừa áp sát liền nhận ra cỗ khí tức quen thuộc, để nàng trong chớp mắt biết người đến là ai, vội ngưng lại động tác, quỳ sụp xuống: "Điện hạ."
Triệu Tử Nghiễn đưa tay nâng nàng dậy, trong bóng tối khẽ nở nụ cười.
Sáng hôm sau, Triệu Mặc Tiên liền sớm rời khỏi giường, sửa sang lại tốt y quan, nàng ngước mắt nhìn doanh trướng cách đó không xa, đối Tiết Kỳ nói: "Trung Thừa đại nhân, chúng ta trì hoãn quá lâu, hiện tại cần phải lập tức lên đường."
Tiết Kỳ do dự một chút: "Nhưng Cửu điện hạ tựa hồ thân thể không được tốt."
Triệu Mặc Tiên cười lạnh: "Ta mặc dù đau lòng nàng, nhưng chuyện quân lương vô cùng hệ trọng, không thể tiếp tục trì hoãn, ta đã vì nàng mà ở lại đây một hôm rồi, nếu bây giờ không nhanh lên đường, đến lúc có chuyện, phụ hoàng trách tội xuống, ta cùng đại nhân đều không thoát khỏi."
Tiết Kỳ liền vội vàng cúi đầu nói: "Thần không dám, thần lập tức cho toàn quân nhổ trại lên đường."
Tiết Kỳ xoay người đi truyền lệnh, lại vừa lúc nhìn thấy Triệu Tử Nghiễn từ doanh trướng bước ra. Hôm nay nàng mặc một thân cẩm bào màu trắng, trên có thêu chỉ bạc hoa văn, bên hông thắt đai lưng bạch ngọc, lộ ra khí chất trang nhã quý phái, để Tiết Kỳ nhìn có chút thất thần, nàng như thế thật sự không giống với ngày thường.
Triệu Mặc Tiên nhìn thấy nàng cũng thoáng kinh ngạc, lập tức lạnh mặt nói: "Hoàng muội hôm nay sắc mặt khá hơn rồi đấy, đã có thể lên đường chưa?"
Triệu Tử Nghiễn trầm thấp ho khan vài tiếng, nhẹ gật đầu: "Liền theo ý hoàng tỷ, khởi hành thôi."
Sau đó Triệu Mặc Tiên lấy lý do phải đẩy nhanh tốc độ, chỉ chừa lại xe quân lương, còn lại tất cả xe ngựa của tướng lĩnh đều bỏ hết, toàn quân cưỡi ngựa chạy đi. Tiết Kỳ ngồi trên lưng ngựa, nhìn xem sắc mặt Triệu Tử Nghiễn vẫn còn có chút tái nhợt, lo lắng hỏi: "Điện hạ thật sự đã tốt chưa?"
Triệu Tử Nghiễn nghiêng đầu nhìn hắn một cái, khẽ mỉm cười: "Trung thừa đại nhân có lòng rồi, ta rất tốt, bất quá cũng nên để hoàng tỷ nghĩ rằng ta không được khỏe, bằng không khó tránh phiền phức."
Nàng nói thẳng như vậy khiến Tiết Kỳ hơi kinh ngạc, nhìn thất điện hạ phía trước không ngừng thúc ngựa chạy đi, lại nhìn cửu điện hạ một bên khí định thần nhàn, nhớ tới lời thúc phụ hắn từng dặn dò, lập tức liền hiểu rõ. Tiết Kỳ chắp tay đối Triệu Tử Nghiễn mỉm cười, thúc ngựa rời đi. Một đoàn quân trùng trùng điệp điệp thẳng tiến đến Ích Châu, tiếng vó ngựa cùng khôi giáp chạm nhau vang vọng trên đường cái, làm tan đi sự trống trải tịch liêu, hòa cùng gió cát tạo thành một khúc nhạc hùng tráng.
Tạm nghỉ sau một ngày hành trình, Triệu Mặc Tiên đưa chủ ý muốn quân tướng đồng cam cộng khổ, cho nên chỉ phân cho Triệu Tử Nghiễn hai khối màn thầu cùng nửa túi nước, lại không cho phép nhóm lửa đi săn, đề phòng kẻ địch chú ý. Bánh này trải qua một đường bôn ba đã trở nên cứng như đá, Triệu Tử Nghiễn phải ngâm qua nước mới có thể miễn cưỡng nuốt xuống, Tiết Kỳ nhìn thấy đều chịu không nổi. Triệu Tử Nghiễn vẻ mặt không quan tâm, dù sao nhiều năm qua nhẫn nhịn đã quen rồi, chỉ là khó tránh khỏi bụng có chút đau.
Nằm ở trong doanh trướng, Triệu Tử Nghiễn vuốt vuốt bụng đói, trong đầu không khỏi nghĩ đến Phó Ngôn Khanh. Đang một bụng nhớ nhung, đột nhiên nàng phát giác có người tiếp cận, rất nhanh một bóng người thon thả đã tiến đến bên nàng, mang theo làn hương độc hữu dễ chịu.
Nàng không thể tin được mà nhìn Phó Ngôn Khanh, nàng ấy lẽ ra nên rời đi rồi, như thế nào lại ở đây?
Phó Ngôn Khanh không nói một lời, nheo mắt nhìn nàng, sau đó từ trong lồng ngực lấy ra một bao vải. Triệu Tử Nghiễn nghe mùi hương thịt nướng bay đến thơm thơm, nhịn không được khịt mũi, lại có chút dở khóc dở cười.
Updated 88 Episodes